Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 40 : Ban thuốc
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Thấy Lý Cảnh sầm mặt, trong lòng Tề Ngọc Yên bỗng hơi hoảng hốt, vội gọi: “Hoàng thượng.”
Nghe tiếng của nàng, khóe môi của hắn hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nếu Tề quý nhân ao ước được về đến thế, trẫm cũng không níu giữ.”
Dứt lời, hắn nói lớn tiếng với Thường Hải: “Thường Hải, kêu người chuẩn bị nghi liễn cẩn thận, đưa Tề quý nhân trở về.” Sau đó cũng chẳng nhìn nàng thêm lần nào nữa, xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói mà sững sờ.
Nàng không ngờ tới hắn thật sự sẽ đuổi mình đi. Nhưng chuyện đã tới nước này, lời hắn đã nói, nước đổ khó hốt, không đi cũng phải đi.
Nàng cắn cắn môi, cũng không nói nhiều, dùng chăn che lại thân thể của mình, từ từ đứng dậy mặc y phục.
Xuống giường, thấy Lý Cảnh vẫn không có ý định quay đầu. Nàng hành lễ, nói: “Hoàng thượng, tần thiếp xin cáo lui.”
“Hừ.” Hắn dùng mũi hừ một tiếng.
Nàng đứng một lúc rồi mới xoay người, đi về phía cửa.
Nàng vừa mở cửa ra, một trận gió thổi thốc tới.
Gió đêm rét căm. Nàng vừa từ trong chăn ấm ra, bị cơn gió lạnh này đánh đến, nhịn không được hắt hơi một cái.
Thường Hải thấy nàng ra, vội vàng cúi người cười nói: “Tề quý nhân, nghi liễn đã chuẩn bị xong, tiển nhân đưa người ra ngoài.” Thái độ cực kỳ cung kính.
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Làm phiền Thường công công.”
“Mời quý nhân.” Thường Hải đang định dẫn đường, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng Lý Cảnh: “Thường Hải!” Âm điệu cực kì nóng vội.
Thường Hải ngớ người, sau đó cười nói với Tề Ngọc Yên: “Hoàng thượng gọi tiểu nhân có chuyện, tiểu nhân chỉ sợ không thể đưa quý nhân ra ngoài rồi. Tiểu nhân gọi Chu Nguyên dẫn đường cho quý nhân có được không ạ?”
“Không sao.” Tề Ngọc Yên gật đầu đồng ý.
Chu Nguyên thấy Thường Hải vẫy tay với mình, mau lẹ đi tới.
“Ngươi dẫn quý nhân ra ngoài.” Thường Hải dặn dò: “Buổi tối đường xấu, trông chừng quý nhân, đừng để ngã.”
“Tiểu nhân đã biết.” Chu Nguyên gật đầu nói.
Bấy giờ Thường Hải mới hành lễ với Tề Ngọc Yên, chạy thoăn thoắt vào điện tìm Lý Cảnh.
Mai Hương tiến tới hành lễ với hai người, nói: “Quý nhân, Thu Sương cô cô cầu kiến.”
Tề Ngọc Yên đứng dậy, gật đầu mỉm cười với Thu Sương: “Thu Sương cô cô, có việc gì lại đến giờ này?”
“Hồi Tề quý nhân, nô tỳ phụng lệnh Hoàng thượng mà tới.” Nói xong Thu Sương hành lễ, tiếp đó đặt hộp đồ ăn trong tay mình lên bàn bên cạnh, mở nắp, lấy ra một bát thuốc ở trong, đưa đến trước mặt Tề Ngọc Yên và nói: “Đây là Hoàng Thượng ban cho Tề quý nhân.”
“Đây là cái gì?” Tề Ngọc Yên sửng sốt.
“Tị tử canh.” Thu Sương trả lời.
(Tị tử canh: thuốc tránh thai.)
Tề Ngọc Yên nghe xong, chỉ cảm thấy đầu đánh “đoành” một cái.
Lý Cảnh vậy mà lại ban cho mình tị tử canh.
Chàng ghét bỏ mình đến vậy sao? Nửa đêm xua đuổi mình thì bỏ đi, còn để mình uống tị tử canh, không muốn mình mang thai đứa con cho chàng. Nghĩ đến đây, mũi nàng đau xót, con mắt hoen mờ.
“Kính xin quý nhân uống thuốc ngay khi còn nóng để nô tỳ trở về phục mệnh.” Thu Sương nói.
Tề Ngọc Yên rưng rưng nhận chén thuốc, miệng nhẩm: “Tần thiếp tạ ơn.” Sau đó nâng bát, một hơi uống cạn sạch nước thuốc.
Thấy Tề Ngọc Yên uống xong thuốc, Thu Sương nhận lại bát, hành lễ với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, nói: “Giờ nô tỳ xin quay về.”
Tề Ngọc Yên thẫn thờ gật đầu, nói với Mai Hương: “Mai Hương, em đưa Thu Sương cô cô đi đi.”
“Vâng.” Mai Hương giúp Thu Sương thu dọn rồi hai người ra cửa.
Thấy Thu Sương và Mai Hương đã đi xa, La Xảo Nhi mới xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, hỏi: “Tề tỷ tỷ, tỷ thật sự thị tẩm?”
Tề Ngọc Yên cúi đầu, cười: “Nếu không phải thật thì Hoàng thượng cũng sẽ không phái người đưa tị tử canh tới.”
La Xảo Nhi ngây ngốc, sau đó nhảy cẫng lên nói: “Thế thì tốt quá! Lần trước đi Huyền Tước sơn, muội đã cảm thấy Hoàng thượng đối với Tề tỷ tỷ khang khác rồi, giờ xem ra, quả nhiên là như vậy.” Nói xong nàng ấy tiến lên kéo tay Tề Ngọc Yên, nói: “Hoàng thượng thích tỷ tỷ như vậy, nhất định sẽ gia phong tỷ tỷ thật tốt.”
Tề Ngọc Yên cười khổ nói: “Tị tử canh đã đưa tới, cũng không chắc Hoàng thượng thích ta được bao nhiêu.” Nói tới đây, nghĩ tới Huyên Nhi, nàng sụt sùi.
Phải chăng kiếp này sẽ không bao giờ có lại Huyên nhi?