Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 42 : Sưởi ấm
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Nghe tin Hoàng đế tới, Tề Ngọc Yên cuống quít mặc lại áo ngoài. Vừa thắt xong đai lưng thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập vào trong viện.
Nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy Lý Cảnh đang bước vào phòng.
Nàng vội vàng tiến tới nghênh đón, nằm rạp dưới đất: “Tần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.” Trán dán trên sàn nhà lạnh lẽo, tê buốt.
Lý Cảnh đứng thẳng tắp trước mặt nàng, nhưng thật lâu không nói gì, tựa như đang quan sát nàng.
Nàng cũng không lên tiếng, yên lặng rạp trên mặt đất.
Sau một hồi, nàng mới nghe tiếng Lý Cảnh vang lên: “Tề quý nhân, hãy bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng.” Nàng niệm đọc.
Mai Hương bước tới trước, đỡ nàng dậy.
Tề Ngọc Yên đứng lên, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Không biết giờ này Hoàng thượng tới Chiêu Thuần cung là có việc gì?”
Lý Cảnh lẳng lặng nhìn nàng, nhìn tới nỗi nàng hãi hùng.
Đúng lúc Tề Ngọc Yên định mở miệng nói, thì thấy Lý Cảnh dùng cằm hất Mai Hương, nói: “Ngươi, ra ngoài.”
“Dạ.” Mai Hương lo lắng liếc nhìn về phía Tề Ngọc Yên, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng đế, hành lễ rồi lui xuống.
Mai Hương vừa ra khỏi cửa, đám người Thường Hải đóng ngay cửa lại từ bên ngoài.
Thấy tình hình như vậy, Tề Ngọc Yên sửng sốt, run giọng gọi hắn: “Hoàng thượng.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi tiến lại gần: “Tề quý nhân thấy ta qua giờ là để làm gì?”
Lúc nói chuyện, giọng hắn trầm xuống, cảm giác có hơi khàn khàn, giống như một tấm giấy ráp xù xì, nhẹ nhàng mài vào lòng nàng, làm cho tim nàng ngứa ngáy.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong phút chốc không biết nói gì.
Giờ này trong lòng Lý Cảnh cũng kích động không thôi. Mấy ngày không gặp nàng, hắn không ngờ rằng, giờ phút này nhìn thấy nàng, lòng hắn lại vui mừng đến thế, giống như đã mong đợi khoảnh khắc này từ lâu. Hắn không tự chủ được vươn tay ra, vuốt ve hai má non mịn của nàng.
Xúc cảm ấm áp truyền đến, người nàng hơi run, nhưng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng gọi hắn: “Hoàng thượng.”
Giọng của nàng tựa như một cơn gió xuân, trong chớp mắt cuốn mở dục vọng bị hắn đè nén dưới đáy lòng đã lâu. Hắn mới nếm thử mùi vị mây mưa, cái sự mềm dịu cắn tim ăn xương kia khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Tâm vừa động, liền dùng ngón tay bắt giữ cằm của nàng, nâng mặt nàng lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn bập bùng như lửa đuốc, thâm sâu thăm dò lòng nàng. Bị hắn nhìn đến chột dạ, nàng vội vã cúi đầu.
Mai Hương mím môi cười nói: “Lúc Hoàng thượng rời đi, đã bảo nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho quý nhân rồi. Người nói cô ngủ dậy sẽ cần đến.”
Nói xong Mai Hương như có điều suy nghĩ nhìn nàng, còn nói thêm: “Sau khi Hoàng thượng thức dậy cũng tắm rồi mới đi. Quý nhân, tối qua cô với Hoàng thượng đánh nhau ạ?” Nói xong Mai Hương tươi cười.
Bất chợt Tề Ngọc Yên lại nhớ tới việc hai người dịu dàng triền miên đêm qua, mặt bị hun nóng lên. Nàng ra vẻ quở trách trừng Mai Hương, mắng nhẹ: “Đừng huyên thuyên nữa! Mau tới phòng tắm đổi nước đi, lát nữa ta tới.”
“Vâng ạ.” Mai Hương cười híp mắt ra ngoài.
Nghe tiếng Mai Hương xa dần, Tề Ngọc Yên mới đứng dậy, nhìn những dấu đỏ trên người mình, nàng ngẩn ra. Sau đó mau chóng cầm lấy xiêm y, quấn kín thân thể, giấu đi vết tích.
Lúc tắm rửa, Tề Ngọc Yên sợ Mai Hương và Trúc Vận nhìn thấy dấu vết trên người mình lại hỏi lung tung, dứt khoát đuổi các nàng ra ngoài canh thất, tự mình tắm.
Tới khi tắm xong, mặc quần áo thật dày vào, người cũng trở nên ấm áp hơn.
Nàng vừa trở về phòng, Trúc Vận đã chạy tới, nói: “Quý nhân, Thiếu giám Lưu Tiệm của Nội quan giám tới.”
Tề Ngọc Yên ngơ ngác, hỏi: “Hắn đến làm gì?”
Trúc Vận cười nói: “Hắn đến đưa tích nô cho quý nhân. Hiện tại còn cầm mấy cái đến cho quý nhân lựa chọn. Hơn nữa còn đưa cả lò sưởi tay với lò sưởi chân nữa, nói là để quý nhân dùng chống lạnh.”
Tề Ngọc Yên im lặng chốc lát, nói: “Trúc Vận, em chọn là được rồi. Thời gian không còn sớm, ta phải nhanh nhanh tới thỉnh an Hoàng hậu.”
Nói xong nàng liền quay người, chải mượt mái tóc đen nhánh của mình. Mấy ngày trước còn khinh rẻ mình, tối qua Hoàng đế tới, hôm nay đã đến nịnh bợ mình. Tề Ngọc Yên phiền chán loại người này vô cùng.
“Dạ, vậy thì nô tỳ chọn giúp quý nhân ạ.” Trúc Vận cười hì hì nói.
“Trúc Vận.” Tề Ngọc Yên gọi cô, nói, “Nói chuyện khách khí chút.” Dù sao cũng là người của Nội cung giám, đắc tội cũng không hay.
“Biết ạ.” Trúc Vận gật đầu, rồi chạy đi.
Mai Hương giúp Tề Ngọc Yên chải xong đầu thì trông thấy Thanh Hà dẫn Thu Sương đến.
Trong tay Thu Sương xách một hộp đồ ăn.
Tề Ngọc Yên nhìn thấy hộp đồ ăn kia, mặt tái nhợt.
Nàng giật mình, sau đó khóe môi kéo lên một nụ cười hời hợt: “Thu Sương cô cô đến đưa tị tử canh à?”
Thu Sương hành lễ, cũng không nói lời nào, sau đó lấy ra bát gạch men sứ đong đầy nước thuốc từ bên trong hộp đồ ăn, hai tay nâng lên, đưa tới trước mặt Tề Ngọc Yên: “Tề quý nhân, mời dùng ạ.”
Tề Ngọc Yên nhìn chằm chằm vào nước thuốc đen đặc kia, cắn môi, rồi đưa tay ra nhận lấy bát, nhanh chóng uống sạch hết lượng thuốc kia.