Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 46 : Thiếu
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Tại ven thảo nguyên Thiên Thương, có mấy lều trại được dựng lên, nơi ra vào có quân sĩ canh gác, nhìn qua là biết, đây là quân doanh.
Tuy mùa xuân đã đến, nhưng ban đêm vẫn hơi se lạnh.
Phía trước lều của trung quân doanh trại nhóm đống lửa, dùng để cho nhóm tướng sĩ xua đi cái lạnh.
Bởi vì vừa đánh thắng trận, các quân sĩ đều cực kỳ phấn khởi, từng tốp ngồi vây quanh đống lửa, uống rượu mua vui, vô cùng vui sướng.
Doanh trướng lớn nhất ở chính giữa khu đóng quân thì lại im ắng hơn nhiều, chỉ có giọng hát hào hùng của nam tử loáng thoáng truyền tới từ nơi xa.
Nội giám cung đình Thường Hải đi vào trong doanh trướng. Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng rực như ban ngày, một nam tử trẻ tuổi mặc bộ thường phục màu xanh trời đang cúi đầu xuống bàn, tay cầm bút son, đang phê chữa gì đó.
Thường Hải lại gần, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Dự vương cầu kiến.”
Nghe thấy tiếng, Lý Cảnh ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn lãng hơi đượm vẻ mỏi mệt. Hắn gật đầu với Thường Hải, nói: “Truyền đệ ấy vào!”
“Dạ.” Thường Hải thưa lời rồi lui xuống.
Thấy Thường Hải ra ngoài, hắn bèn đặt bút son xuống, duỗi ngón trỏ hai tay, nhẹ nhàng day huyệt thái dương của mình.
Chỉ chốc lát sau, Dự vương Lý Chương đã vào trong lều, đi thẳng tới trước mặt huynh trưởng, chắp tay thi lễ: “Thần đệ gặp qua hoàng huynh.”
Lý Cảnh gật đầu, lại dùng tay phải xoa nắn mũi, hỏi: “Lục đệ, chuyện ta bảo đệ đi làm sao rồi?”
Lý Chương nói: “Hồi hoàng huynh, võ vệ quân đi hộ tống lúc trước đã trở lại, đã đưa người an toàn đến Quỳnh Châu theo sự dặn dò của hoàng huynh.”
“Tốt lắm.” Lý Cảnh dừng một lát, rồi lại nói, “Vậy đệ dẫn theo hai võ vệ quân đến hắc trướng dẫn người tới đây.”
Lý Chương giật mình, quan sát huynh trưởng, ngập ngừng nói: “Hoàng huynh, huynh thật sự muốn thả hắn ư?”
Lý Cảnh không nói, im lặng chốc lát rồi gật đầu.
Thấy Lý Cảnh gật đầu, Lý Chương có chút nóng nảy, nói: “Hoàng huynh, huynh tha cho già trẻ Tề gia, đưa bọn họ tới Quỳnh Châu, thần đệ cũng không nhiều lời, dù sao cũng là đàn bà và trẻ em vô tội. Nhưng tên Tề Thứ này thật sự từng đầu hàng phản quốc, luận tội phải chém. Nếu như chuyện hoàng huynh thả hắn bị người ngoài biết được, làm sao dân chúng thiên hạ tin phục huynh?”
Nghe Lý Chương nói, Lý Cảnh ngước mắt nhìn y, hỏi: “Lục đệ, đệ sẽ bán đứng hoàng huynh?”
Lý Chương ngớ người, lập tức mặt đỏ phừng phừng, phẫn uất kêu lên: “Hoàng huynh, huynh nói cái gì thế? Sao thần đệ có thể bán đứng huynh cơ chứ?”
Kể tới đây, Tề Thứ liếc nhìn Lý Cảnh, thấy trên mặt hắn lộ vẻ xúc động, hắn tiếp tục nói: “Sau khi Ngọc Yên tiến cung, tuy thần nghe nói Ngọc Yên trong cung rất được Hoàng thượng sủng ái, nhưng bởi vì thần biết trong lòng con bé có người khác, luôn lo lắng cho nó, sợ nó không quên được thì không hay. Đợt năm mới, lúc thần theo phụ mẫu tiến cung gặp Ngọc Yên, nhìn khí sắc tâm trạng con bé rất tốt, không giống giả vờ, nên len lén hỏi nó. Ai ngờ, nó nói với thần, Hoàng thượng chính là người mà nó gặp được ở Vạn Phật tự kia.”
Nghe đến đó, trong lòng Lý Cảnh như bị đập nhẹ một cái: “Nàng, nàng nói như vậy thật ư?”
“Hoàng thượng, lời thần nói, câu nào cũng là thật, tuyệt đối không giả dối.” Tề Thứ nói, “Quả thật, Chung Dục có ý với Ngọc Yên, nhưng Ngọc Yên luôn lấy lễ mà đối đãi, không có bất kì chuyện vượt ngoài khuôn phép. Thời điểm trước khi Ngọc Yên được tuyển tiến cung, Chung Dục từng nhờ thư gửi gắm tình cảm, cũng bị Ngọc Yên từ chối. Hoàng thượng, thử hỏi xem, Ngọc Yên vốn có tình với Hoàng thượng, mà Hoàng thượng cũng chuyên sủng nó, thần thật sự nghĩ không ra lý do gì con bé lại muốn phản bội Hoàng thượng.”
“Có người nói rằng là bởi vì Trẫm không lập nàng làm hậu nên uất ức trong lòng.” Lý Cảnh chậm rãi nói.
Tề Thứ nói: “Hoàng thượng, thế nhân đều biết người chuyên sủng một mình Ngọc Yên. Con bé thân là quý phi, trên nó, trong cung không có người, hơn nữa cũng chỉ có một mình nó sinh được hoàng tử. Tuy con bé không phải Hoàng hậu, nhưng thực chất có gì khác với Hoàng hậu? Hoàng thượng và Ngọc Yên bên nhau sáu năm trời, người cho rằng Ngọc Yên là người như vậy ư?”
Nghe vậy, Lý Cảnh cúi đầu, không nói gì.
“Hoàng thượng, xin tin tưởng thần, Ngọc Yên tuyệt đối sẽ không phản bội ngài.” Tề Thứ nói.
“Nhưng ta, tận mắt chứng kiến nàng ấy và Chung Dục với nhau…” Nói tới đây, tay hắn không tự chủ lại nắm thành quả đấm.
Tề Thứ im lặng chốc lát, nói: “Hoàng thượng, sau khi chuyện xảy ra, người có từng nghe Ngọc Yên giải thích không?”
“Đương nhiên nàng ấy không thừa nhận.” Lý Cảnh cười khổ.
“Hoàng thượng, nếu như người vẫn chưa đoạn tình với Ngọc Yên, xin lần này sau khi người trở về, bình tâm tĩnh khí nghe Ngọc Yên giải thích xem, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Nghe con bé giải thích xong, Hoàng thượng ra quyết định cũng chưa muộn.” Tề Thứ nói.
Tay Lý Cảnh từ từ nới lỏng rồi thả ra: “Được, sau khi ta trở về, sẽ nghe nàng giải thích một lần nữa!” Tiếp đó hắn quay mặt lại, nhìn Tề Thứ, “Tề Thứ, ngươi cũng đi đi! Sau khi ngươi đến Quỳnh Châu, chăm sóc Tề phu nhân cho tốt giùm Ngọc Yên. Có lẽ, đời này kiếp này, hai mẹ con nàng sẽ không ngày gặp lại.”
Nghe vậy, Tề Thứ lại lần nữa rơi nước mắt trai tráng: “Thần sẽ ạ. Thần cũng cầu Hoàng thượng, xin người cho Ngọc Yên một cơ hội, làm rõ sự tình, trả lại trong sạch cho con bé.”
Lý Cảnh gật đầu: “Được.”
Tề Thứ quỳ trước mặt Lý Cảnh, dập mạnh đầu ba cái: “Hoàng thượng bảo trọng!”
“Đi đi!” Lý Cảnh nhẹ nhàng phất tay.
Lý Chương và võ vệ quân dẫn theo Tề Thứ rời đi.
Trong lều chỉ còn lại mỗi Lý Cảnh. Hắn đứng trước ngọn đèn, nhớ tới những lờiTề Thứ nói, lâm vào trầm tư.