Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 4 : Cứu thỏ
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Người trên thế gian đều nói Lý Cảnh sủng mình nàng là vì mê luyến sắc đẹp của nàng. Nhưng chỉ có nàng và Lý Cảnh biết, trước khi nàng nhập cung thì Lý Cảnh đã thích nàng rồi.
Tề Ngọc Yên nhớ rõ khi ấy mẫu thân đang bàn đạo với Huyền Giác đại sư trong thiện phòng, nàng buồn chán quá nên đã chạy ra ngoài tự chơi. Đúng lúc bắt gặp một tiều phu đang nghỉ chân ven đường. Nàng nghe thấy tiếng động trong túi trúc trên lưng người tiều phu, tò mò nổi lên bước tới, ai ngờ trong túi trúc đó lại đựng một thỏ con lông trắng như tuyết, bộ dạng cúi đầu đáng thương.
Tề Ngọc Yên mủi lòng, xin người tiều phu cho thỏ con, không ngờ tiều phu lại không chịu, cho bạc cũng không đổi, nói rằng một tháng chưa được ăn thịt, muốn bắt con thỏ này làm thịt. Nàng nhìn thỏ con đáng yêu này sắp bị người tiều phu cho vào bụng, bản thân lại bất lực, nóng lòng đến độ nước mắt chực trào.
Đúng lúc này, Lý Cảnh không biết từ đâu xông tới, sai thị vệ thúc ngựa xuống núi mua một miếng thịt béo lớn về cho tiều phu, tiều phu thấy thịt béo, tức thì giao thỏ con cho Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên vui mừng khôn xiết, ôm thỏ con, chạy tới một nơi vắng vẻ trong núi, thả thỏ con đi. Quay người lại thấy Lý Cảnh theo tới. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn nàng, hỏi tên của nàng. Nàng đỏ mặt mắng hắn một câu “đồ dê xồm” rồi chạy đi.
Về sau, hắn hỏi thăm được thân phận của nàng từ chỗ Huyền Giác đại sư, cũng biết nàng đang chờ tuyển phi tần. Cho nên con đường tiến cung của nàng cũng thuận lợi một cách đặc biệt.
Sau khi tiến cung, hắn chỉ sủng mình nàng.
Chỉ có điều hắn sủng ái nàng nhưng không sắc phong nàng làm Hoàng hậu. Nàng biết, hắn sợ phụ thân nàng nắm trọng binh trong tay, sẽ vì nàng mà quyền thế càng lớn mạnh. Chính vì điều này nên về sau Phan Dửu Quân mới vu hãm (vu cáo hãm hại) nàng bất mãn với Hoàng đế mà hồng hạnh xuất tường.
Nghĩ tới đây, lòng Tề Ngọc Yên căng thẳng. Nếu kiếp này nàng không muốn lại làm một sủng phi ngậm oan chết thảm, không được tới Vạn Phật tự.
Tề Ngọc Yên nhanh chóng kéo tay mẫu thân, nũng nịu nói: “Mẫu thân, nữ nhi thấy mình chưa khỏe hẳn, không muốn ra ngoài đâu.”
Bởi vì có ít nữ nhi bên người, trước đó quan hệ mẫu nữ cũng không thân thiết lắm. Nhưng sau khi Tề Ngọc Yên rơi xuống nước, lại quấn lấy mẫu thân bà, còn làm nũng với mình nữa, Lục thị liền không đành lòng cự tuyệt nữ nhi, chỉ đành gật đầu đáp: “Thôi thì mẫu thân cầu Phật giúp con cũng được.”
“Cảm ơn mẫu thân!” Tề Ngọc Yên ôm mẫu thân, vẻ mặt vui vẻ.
Lục thị dùng tay vuốt nhẹ tóc nữ nhi, trong lòng vừa thương vừa yêu người nữ nhi này.
Đến ngày mùng một tháng chạp, Lục thị vì thành tâm cầu khấn, trời chưa sáng đã rời nhà.
Tề Ngọc Yên cũng dậy sớm. Trong lòng nàng nhớ tới thỏ con bị người tiều phu bắt được kia, chẳng thể chợp mắt nổi.
Dù sao thì, thỏ con này cũng coi như là bà mối kiếp trước của nàng và Lý Cảnh. Không có nó, Lý Cảnh sẽ không thích nàng trước khi nàng nhập cung. Mặc dù kết cục kiếp trước của nàng bi thảm như thế, nhưng tình cảm nàng dành cho Lý Cảnh không mang nửa phần giả dối.
Mai Hương bế thỏ con, đầu ngón tay chọc nhẹ trán nó, nói: “Thỏ con, số mày hên lắm đấy. Cô nương Gia Cát nhà ta cứu mày một mạng đó. Cô ấy đặt biệt gọi ta đi cứu mày, sau này mày thành tiên nhất định phải báo đáp cô nương nhà ta đó.”
Mã Bình nghe Mai Hương lầm bầm, buồn cười không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trái lại Lý Cảnh đối với vị cô nương có khả năng bấm toán của Mai Hương kia nảy sinh hứng thú, vội vẫy tay gọi Mã Bình lại, nói: “Ngươi đi hỏi xem, nàng là hạ nhân nhà ai? Cô nương trong lời nàng ta là người nào?”
“Dạ.” Mã Bình nhận lệnh, rồi tới trước mặt Mai Hương, chắp tay thi lễ với Mai Hương, hỏi: “Xin hỏi quý phủ cô nương ở đâu? Cô nương nhà cô là ai?”
Mai Hương nghe câu hỏi của Mã Bình, lòng run lên. Cô nương cũng tính đến việc sẽ có người đến hỏi, chuyện này cũng kỳ quá đi? Nghĩ tới Tề Ngọc Yên từng nói nàng ngàn vạn không được để lộ thân phận, liền lắc đầu nói: “Cô nương nhà ta bảo không thể nói.”
“Tại sao?” Mã Bình sửng sốt.
“Cô nương nói người nào đến hỏi ta đều là đồ dê xồm!” Mai Hương thành thật nói.
Mã Bình nghe Mai Hương nói, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Lúc này trong lòng Lý Cảnh lại nghi ngờ, vì sao chuyện gì chủ tử nha đầu kia cũng biết? Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nghĩ đến đây, hắn hơi nghi ngờ rằng đây là nữ tử nhà nào đó muốn dự tuyển tiến cung cố tình dàn dựng, nói không chừng cả tay tiều phu kia cũng là móc nối với các nàng, bây giờ lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này, chính là muốn mình chú ý.
Nghĩ vậy, Lý Cảnh liền mất đi hứng thú, vẫy tay với Mã Bình.
Mã Bình hiểu ý, chắp tay chào Mai Hương: “Đắc tội với cô nương rồi!” Sau đó xoay người trở về.
Mai Hương thấy bọn họ không dây dưa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ôm thỏ con chạy vào núi, tìm môt nơi vắng vẻ phóng sinh nó.
Mà Lý Cảnh cũng không phái người tìm hiểu thân phận của Mai Hương.
Hắn kiếp này, không giống với kiếp trước, nhờ thỏ kết duyên trên núi Kim Minh, thích một nữ tử tên Tề Ngọc Yên.
Chuyện trên thế gian, thường vì nhịp sai bước, lại thành trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.