Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 67 : Giành con

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Thấy Trịnh Chước vào, Tề Ngọc Yên vội vàng xông lên, nhào tới trước mặt nàng ta, quỳ xuống, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cầu xin người trả lại Huyên nhi cho thần thiếp...” Chưa nói xong câu, đã khóc không ra tiếng.



Nhìn bộ dạng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh ngây ra trong chốc lát, sau đó trong lòng tắc nghẹn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người con gái mình yêu thương, vì muốn có lại đứa con của mình, lại quỵ lụy cầu xin Trịnh Chước.



“Ôi, Tề quý phi, ngươi làm gì vậy? Ngươi đứng lên trước đi.” Thấy Lý Cảnh thay đổi sắc mặt, Trịnh Chước vội kéo ra một nụ cười, cúi người đỡ Tề Ngọc Yên, “Ngươi làm vậy, Hoàng thượng lại tưởng ta bắt nạt ngươi đó.”



Tề Ngọc Yên một mực không chịu đứng lên, khóc lóc khẩn cầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp van cầu người…”



Lời còn chưa dứt, Lý Cảnh tiến tới, kéo nàng đứng dậy: “Ngọc Yên, nàng không cần cầu xin cô ta, Trẫm sẽ đòi lại Huyên nhi cho nàng.”



Tề Ngọc Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, mắt sáng ngời: “Hoàng thượng nói thật sao?”



Lý Cảnh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”



“Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên nắm chặt ống tay áo Lý Cảnh, vẻ mặt mong đợi.



Có được câu trả lời của Lý Cảnh, trong lòng nàng dấy lên niềm hi vọng.



Thấy tình cảnh này, Trịnh Chước cười lạnh, nhưng không nói gì.



Lý Cảnh quay sang, liếc nhìn Trịnh Chước, cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng: “Hoàng hậu, tại sao cô muốn cướp con của Ngọc Yên?”



Trịnh Chước ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, tuy rằng Huyên nhi là do Tề Ngọc Yên sinh ra, nhưng thằng bé là con trai của Hoàng thượng. Thần thiếp là Hoàng hậu, là thê tử của Hoàng thượng. Con của Hoàng thượng, tất nhiên cũng là con của thần thiếp, tại sao thần thiếp không được nuôi dưỡng chứ?”



“Cô là mẹ cả của Huyên nhi, chuyện này không sai.” Lý Cảnh kiên nhẫn nói: “Nhưng cô chỉ là mẫu thân trên danh nghĩa. Trẫm vẫn chưa chấp thuận cô được bế Huyên nhi về Khôn Dương cung nuôi, cô dựa vào gì mà tự ý hành động?”



Trịnh Chước cũng không yếu thế, giọng lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đừng quên, thần thiếp không được Hoàng thượng thương yêu, nhưng thần thiếp cũng là Hoàng hậu. Nếu là tần phi khác trong cung, bởi nàng ta không phải mẫu thân của hoàng tử, muốn nuôi con của người khác trên danh nghĩa của mình, đương nhiên phải được Hoàng thượng thông qua. Nhưng thần thiếp là Hoàng hậu, đương nhiên chính là mẫu thân của con Hoàng thượng, đón đứa bé về nuôi nấng, đâu cần Hoàng thượng chấp thuận.”



Nghe vậy, Tề Ngọc Yên biến sắc.



Lý Cảnh nghe xong, cũng lạnh lùng cười: “Hoàng hậu nói đón đứa bé của tần phi khác về thì không cần trẫm chấp thuận. Nhưng không biết Hoàng hậu có biết rằng, nếu như Trẫm dứt khoát không chấp nhận Hoàng hậu nuôi dưỡng Huyên Nhi dưới gối cô, Hoàng hậu định là thế nào?”



Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Chước lay động.



Theo lý, nàng bế đứa bé tới, không thể không hỏi Lý Cảnh. Nhưng nếu Lý Cảnh nói rõ, không cho nàng lấy đứa bé này, nàng chắc chắn không thể chống lại Thánh ý.



Thấy Trịnh Chước tái nhợt mặt mày, á khẩu không trả lời được, Lý Cảnh lạnh giọng nói: “Hoàng hậu, bây giờ trẫm muốn ngươi giao trả Huyên nhi lại cho Tề phi nuôi!”



Tề Ngọc Yên vừa nghe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng.”



Trịnh Chước nhìn gương mặt lạnh tanh của Lý Cảnh và vẻ thoải mái của Tề Ngọc Yên, chỉ cảm thấy cả người có chút bí bức, trong một lúc không nói ra lời.



“Hoàng hậu, trẫm nói gì, cô có nghe thấy không?” Giọng Lý Cảnh càng thêm lạnh lùng.



Trịnh Chước ngẩn người nhìn Lý Cảnh, thân thể run rẩy. Nàng biết, Lý Cảnh không thích mình, cả đời sợ rằng không có cơ hội sinh lấy đứa con của chính mình. Nếu bây giờ trả đứa bé lại cho Tề Ngọc Yên, hi vọng cuối cùng của mình sẽ tan tành, thật sự trắng tay.



Thấy Trịnh Chước ngây ra như phỗng, Lý Cảnh nói thêm: “Nếu Hoàng hậu không chịu tự giao Huyên Nhi ra, vậy Trẫm sẽ phái người mang Huyên Nhi ra! Đến lúc đó, cô đừng trách Trẫm không giữ mặt mũi cho Hoàng hậu!”



“Hoàng thượng…” Trịnh Chước cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra.



Người đàn ông này, từ nhỏ đã thích chàng, xin phụ mẫu và dì giúp đỡ, rốt cuộc được gả cho chàng như ý nguyện, chàng lại chán ghét mình đủ đường. Vốn tính có thể nuôi nấng Lý Huyên trên danh nghĩa, mình có cái để dựa vào, chàng lại tuyệt tình tuyệt nghĩa với mình như thế, đến yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không đồng ý. Sớm biết vậy, lúc trước đừng tiến cung, tuy không thể gả cho người trong lòng, nhưng được hai nhà Trịnh – Tiêu che chở, chắc chắn cuộc sống sung sướng hơn hiện giờ gấp trăm lần.


Nghe vậy, Lý Cảnh mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.



“Được rồi, việc này sẽ do ai gia quyết định!” Tiêu Thái hậu cũng không nói nhiều, bấy giờ vỗ tay nói, “Từ giờ Huyên Nhi sẽ được nuôi dưỡng trên danh nghĩa Hoàng hậu, là trưởng tử của Hoàng đế, sau này không liên quan tới Tề quý phi!”



Trịnh Chước vui mừng khôn xiết nói: “Tạ mẫu hậu đã làm chủ cho nhi thần.”



“Mẫu hậu, nhi thần có ý kiến!” Lý Cảnh lên tiếng.



Tiêu Thái hậu liếc nhìn Lý Cảnh, nói: “Nếu Hoàng đế nhất quyết muốn làm ra loại chuyện sủng thiếp diệt thê, ai gia nghĩ, chắc không sợ rước thêm tội danh bất hiếu nhỉ.”



Vẻ mặt Lý Cảnh cứng ngắc, mím chặt môi.



Tề Ngọc Yên thấy thế, lòng rét lạnh. Nàng biết, nếu như ngay cả Lý Cảnh cũng không thể giữ Huyên Nhi lại bên mình, trên đời sẽ không ai giúp được mình nữa.



Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên thảm thương nhìn Lý Cảnh, nước mắt vốn đã ngừng lại chảy ra: “Hoàng thượng…”



Nghe thấy tiếng Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh giật mình, sau đó quay mặt lại, nhìn nàng một lúc nhưng không nói ra lời nào. Hắn muốn đòi Huyên Nhi lại cho nàng, nhưng hiện giờ Thái hậu lấy lễ pháp, lấy đạo hiếu tới đè hắn, khiến hắn không còn lời nào chống đỡ. Hắn càng cảm thấy hổ thẹn với Tề Ngọc Yên hơn.



Lúc này đây, Tề Ngọc Yên thất vọng khổ sở cùng cực.



Là Huyên Nhi đó!



Chính là Huyên Nhi mà mình chưa từng bảo vệ thật tốt, bị người làm hại đó!



Hiện tại mình cứ như vậy, trơ mắt nhìn con lại một lần nữa bị người ta đoạt khỏi tay mình!



Nàng biết, Trịnh Chước không thích mình, nàng không tin nàng ta sẽ thật lòng đối xử tốt với Huyên Nhi của mình. Nàng ta đoạt Huyên Nhi đi, chẳng qua là coi thằng bé là công cụ để củng cố địa vị Hoàng hậu của bản thân mà thôi.



Nghĩ đến đây, nàng giật mình. Nếu như nàng ta có con của chính mình, phải chăng nàng ta sẽ không cần tới Huyên Nhi nữa?



Tề Ngọc Yên do dự chốc lát, sau đó gian nan mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, ngài muốn nhận nuôi Huyên Nhi bên người, chỉ bởi vì mình không có con. Nếu như Hoàng hậu nương nương tự mình sinh ra trai trưởng, có phải sẽ trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp?”



Tề Ngọc Yên vừa dứt lời, Trịnh Chước và Tiêu Thái hậu đều sửng sốt.



Lý Cảnh trợn lớn mắt, kéo Tề Ngọc Yên tới bên mình, nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh giọng nói: “Ngọc Yên, nàng nói vậy là ý gì?”



Tề Ngọc Yên cắn răng, cúi đầu với Lý Cảnh, nói: “Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng, để cho Hoàng hậu sinh ra đích tử của chính mình, trả lại Huyên Nhi cho thần thiếp.



Nghe vậy, Lý Cảnh kinh sợ vô cùng, từ trên cao nhìn xuống Tề Ngọc Yên, trong lòng sóng lớn ngất trời. Nàng lại bảo mình đi tìm nữ nhân khác, trong lòng bực tức khó nhịn tới cực điểm.



Sau môt lúc, hắn mới cắn răng nói: “Tề Ngọc Yên, nàng lại muốn ta…”



Lúc này, Tề Ngọc Yên đã ngã xuống dưới đất, nước mắt chảy ròng ròng. Không phải không yêu chàng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, nhưng vì Huyên Nhi, nàng có thể buông bỏ mọi thứ. Nếu như hiện giờ đứa bé mình sinh không phải Huyên Nhi, có lẽ nàng khóc ầm một trận rồi sẽ nhận mệnh, nhưng Huyên Nhi, kiếp này nàng sẽ không để con rời xa khỏi mình. Chẳng sợ từ giờ thất sủng cô độc, nàng cũng nhận, nàng chỉ cần cùng Huyên Nhi hai mẹ con sống một cuộc sống bình thản là đủ.



“Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng thương xót!” Nàng nức nở nói, “Thần thiếp chỉ muốn con mình.” Nói xong nàng áp trên mặt đất, khóc thảm thiết.



Nhìn bộ dạng thương tâm muốn chết của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh đau lòng khôn tả. Tuy rằng sau khi từ Thái Sơn trở về, cũng bởi mấy lần Tề Ngọc Yên ghen tuông mà giận lẫy với mình, hắn từng cho rằng cuối cùng trong lòng nàng đã có mình, nhưng hiện giờ nàng bảo mình sinh con cùng với Trịnh Chước, hắn không còn xác định nổi địa vị của hắn trong lòng nàng nữa.



Nhưng dù bản thân không thể xác định tâm tư của nàng, nhưng lòng mình, hắn biết rõ. Cho tới nay, trong lòng hắn chỉ có duy nhất nàng. Nữ nhân hắn muốn, cũng chỉ có một mình nàng.



Hắn cũng hiểu, Trịnh Chước bất chợt ra tay cướp con khiến nàng hoảng loạn, mẫu thân yêu con vốn là thiên tính. Vì muốn đòi lại đứa con nên nàng mới như vậy?