Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 87 : Rủ rỉ

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Đợt tuyết lớn đầu tiên của năm đổ xuống cũng là lúc Tề Ngọc Yên lại được chẩn mang thai.







Nghe Sử Viện Chính chúc mừng mình, Tề Ngọc Yên vừa mừng vừa lo.







Phải biết, kiếp trước cho tới tận lúc nàng chết, dưới gối cũng chỉ có mình Lý Huyên. Không ngờ tới kiếp này sống lại, không chỉ Huyên Nhi trở lại, mình còn có thêm đứa con.







Tuy rằng nàng biết kiếp trước sau khi sinh xong Lý Huyên thì vô sinh là do Phan Dửu Quân hạ dược mình. Nhưng kiếp này, nàng đã vứt bỏ túi hương mà Phan Dửu Quân tặng từ lâu, Lý Cảnh cũng chỉ sủng một mình nàng, nhưng nàng lại vẫn chưa có thai. Giờ, Huyên Nhi đã lớn, mình lại mang thai, bảo nàng sao có thể không vui mừng cho được?







Đối với chuyện Tề Ngọc Yên có thai, Lý Cảnh cũng cực kỳ vui sướng. Vì để Tề Ngọc Yên có thể an tâm dưỡng thai, hắn còn cố ý hạ chỉ mời Tề mẫu Lục thị vào cung chăm sóc cho Tề Ngọc Yên.







Lục thị phụng chỉ vào cung, ở tại Trọng Hoa cung chăm sóc cô con gái. Bà thấy mặc dù Hoàng đế không ngủ tại Trọng Hoa cung, nhưng ngày ngày đều tới dùng bữa tối cùng con gái. Nếu thời tiết tốt, dùng bữa xong, người sẽ mang theo Huyên nhi cùng Tề Ngọc Yên tới khu vườn gần đó tản bộ xuôi cơm. Nếu trời đổ tuyết, người cũng không vội rời đi, chơi cờ viết chữ cùng Tề Ngọc Yên ở trong phòng, cho tới tận trước khi ngủ mới hồi Càn Dương cung.







Trong chuyện này, bà chưa từng nghe Hoàng đế gọi Hoàng hậu và Phan Dửu Quân tới làm bạn tẩm.







Hơn nữa, Lục thị cũng phát hiện, Lý Cảnh đối xử với Tề Ngọc Yên, không giống như Hoàng đế đối đãi cao cao tại thương với tần phi, mà giống như một đôi phu thê bình thường trong dân gian, việc gì cũng có bàn bạc suy tính.







Trông thấy tình hình như vậy, trong lòng Lục thị xúc động vô vàn, chẳng biết con gái của mình tu luyện phúc khí thế nào mà được vua một nước đối đãi chân thành như vậy. Tất nhiên bà cũng thật lòng mừng thay cô con gái.



Advertisement / Quảng cáo



Sau khi Tề Ngọc Yên mang thai được ba tháng, Sử Viện Chính đến kiểm tra, nói thai nhi phát triển rất ổn.







Lục thị thấy thân thể nàng khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt, tiểu ngoại tôn Lý Huyên cũng cực kỳ thông minh đáng yêu, hai người không cần mình lo nghĩ. Nghĩ tới cũng sắp hết năm, mình ở lâu trong hoàng cung dù sao không phải chuyện bình thường, nên nói với con gái chuẩn bị về nhà.







Nghe mẫu thân muốn rời đi, dẫu Tề Ngọc Yên thực không nỡ, nhưng nàng cũng biết mẫu thân không thể ở lại bên mình mãi. Mắt thấy sắp tới cuối năm, nghĩ mẫu thân cũng nên hồi phủ chuẩn bị, nên đành gật đầu đồng ý.







Buổi tối Lý Cảnh tới dùng bữa, Tề Ngọc Yên thuật lại việc này cho Lý Cảnh.







Lý Cảnh thấy trượng mẫu nương (mẹ vợ) sau khi tiến cung, chăm sóc Tề Ngọc Yên tới mặt mày đẫy đà. Nhưng nếu mình cố giữ Lục thị lại trong cung, sẽ khiến phu thê người ta xa cách, mẫu tử tách nhau, có vẻ không được thỏa đáng. Lại nghĩ, thai của Tề Ngọc Yên cũng ổn định rồi, mình có khi sẽ ngủ lại Trọng Hoa cung, có Lục thị sẽ cảm thấy bất tiện, nên cũng đồng ý cho Lục thị rời đi, đồng thời thưởng Lục thị rất nhiều vật phẩm quý giá.








“Con có cách sao?” Lục thị nhìn nữ nhi, bi thương đong đầy đôi mắt, “Coi như con là quý phi, Hoàng thượng chuyên sủng một mình con đi nữa, nhưng nàng ta là Hoàng hậu đó! Đằng sau nàng ta còn có Thái Hậu chống lưng, con làm thế nào có thể ngăn cản nàng ta mang Huyên Nhi đi?”







Tề Ngọc Yên cười lạnh lẽo: “Nếu như nàng ta không phải Hoàng hậu thì sao?”







Lục thị ngây ra: “Ngọc Yên, con, con nói vậy là ý gì?”







“Mẫu thân, mẹ nói đúng, Trịnh Chước còn là Hoàng hậu, con chỉ có thể cúi mình trước nàng ta, coi sắc mặt nàng ta, mặc cho nàng ta cướp đi đứa con của con.” Tề Ngọc Yên lẳng lặng nhìn mẫu thân, nói, “Cho nên, chỉ cần kéo nàng ta từ trên vị trí Hoàng hậu xuống, sẽ không có ai ở trên đầu nữ nhi, càng không có ai dám tới cướp con của con.”







“Ngọc Yên, con, con muốn làm thế nào?” Lục thị giọng run run hỏi.



Advertisement / Quảng cáo



Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, yên lặng nhìn mẫu thân, chậm rãi nói: “Mẫu thân, chuyện còn lại ra sao, mẹ chỉ cần về nhà bảo phụ thân và đại ca tra tìm tội chứng Phan gia thông đồng với địch là được. Phan gia này thủ đoạn ác độc, Phan Dửu Quân không được sủng ở trong cung, Phan gia sẽ có nhiều ghen ghét với chúng ta. Lần trước đại ca bắt sống được Hàn Thôi, công lao vượt trên Phan Kỳ, bọn chúng càng thêm căm ghét Tề gia chúng ta. Thay vì đợi bọn chúng đến hại chúng ta, chi bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường!”







Nghe lời Tề Ngọc Yên nói, Lục thị ngừng trong giây lát, rốt cuộc gật đầu đáp: “Được, mẫu thân trở về sẽ nói cho phụ thân và đại ca con.”







“Dạ, mẫu thân, Trịnh gia kia cũng không phải trong sạch đâu. Mẹ bảo phụ thân và đại ca tra thêm Trịnh gia có tham gia việc thông đồng với địch không.” Tề Ngọc Yên nói với mẫu thân, “Dù cho bọn họ không có tư thông địch quốc, cũng tra xem bọn họ có tham ô vô đức, đứng giữa kiếm tiền riêng không. Chỉ cần Trịnh gia xảy ra chuyện, Trịnh Chước sẽ không chỉ lo cho thân mình.”







“Mẫu thân hiểu rồi.” Lục thị gật đầu nói, “Mẫu thân sẽ nói rõ với phụ thân con.”







“Mẫu thân, mẹ nhất định phải nói cho phụ thân, tính mạng nữ nhi và Huyên nhi, cả đứa bé trong bụng này đều dựa vào phụ thân cả.” Nói xong Tề Ngọc Yên kéo lấy cánh tay mẫu thân, giống như thuở bé thơ, tựa đầu vào vai mẫu thân.







“Con là con gái cha mẹ, chúng ta không giúp con thì giúp ai?” Lục thị xoay đầu lại, yêu thương sờ mặt nữ nhi, “Hơn nữa, nếu Phan gia thật sự tư thông với địch quốc, bằng vào tính cách trung quân ái quốc của phụ thân con, coi như không phải vì con và huynh muội Huyên Nhi, ông ấy cũng nhất định sẽ điều tra rõ việc này.”







“Dạ.” Nghe lời của mẫu thân, Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước, mũi cảm thấy có chút cay xót.







Kiếp này, chắc chắn sẽ không giống với kiếp trước.







Kiếp này, mình nhất định phải làm cho những người mình yêu quý đều khỏe mạnh ở cạnh bên mình.