Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 8 : Cướp trẻ con
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Tề Ngọc Yên thấy Chung Xảo Trân đứng chôn tại chỗ không biết né tránh, quýnh tới nỗi hét lớn: “Xảo Trân muội muội! Mau tránh ra!”
Chung Dục nhìn thấy Chung Xảo Trân bây giờ hung hiểm vạn phần, trong lòng khẩn trương, chớp mắt đã thấy y như một mũi tên rời cung, lao nhanh đến, ôm muội muội, lăn vòng tại chỗ, hai huynh muội lăn đến ven đường.
Hai người vừa rời thì chiếc xe ngựa phóng thẳng qua chỗ Chung Xảo Trân vừa đứng.
Thấy hai người vô sự, Tề Ngọc Yên mới thả lỏng tâm tình, vội cùng hạ nhân chạy đến, hốt hoảng hỏi: “Xảo Trân muội muội, muội không sao chứ?”
Chung Xảo Trân cũng bị dọa sợ, lúc này mặt tái nhợt, ngơ ngác một lúc rồi tựa vào ngực của Chung Dục khóc lớn: “Ngũ ca, chân… chân muội đau quá!”
Chung Dục nghe thấy vậy vội hỏi: “Cái nào?”
Chung Xảo Trân chỉ vào chân phải của mình, nói: “Chân này.”
Vội nâng chân phải của Chung Xảo Trân lên, dùng tay day nhẹ, chợt nghe Chung Xảo Trân la to: “Đừng day, ngũ ca, đau quá!” Phút chốc nước mắt trượt xuống má nàng.
“Xem ra là bị trẹo chân rồi. Đau như vậy, hơn phân nửa là ảnh hưởng đến xương.” Vẻ mặt hiện giờ của Chung Dục vô cùng căng thẳng. Y ngẩng đầu nói với Tề Ngọc Yên: “Tề cô nương, xem ra ta và Xảo Trân không thể ngắm đèn với nàng rồi, ta phải nhanh chóng đưa con bé về nhà tìm đại phu xem.”
Tề Ngọc Yên vội gật đầu, nói: “Không sao, Chung công tử cứ đưa Xảo Trân muội muội về nhà trước đi.”
Chung Dục nhìn Tề Ngọc Yên, do dự hỏi: “Vậy… Còn Tề cô nương thì sao?”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Nếu ta đã xuất phủ rồi thì cứ đến chợ phía Tây xem thế nào.”
Chung Dục tựa như có chút không yên lòng: “Một mình nàng?”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Không phải ta còn có Mai Hương theo sao? Hơn nữa hội đèn lồng đông người như vậy, không cần lo.”
Chung Dục còn muốn nói điều gì đó, lúc này trên trán Chung Xảo Trân lấm tấm mồ hôi, nàng chật vật nức nở nói: “Ngũ ca, chân của muội càng lúc càng đau.”
Chung Dục nhìn muội muội, sau đó gật đầu với Tề Ngọc Yên, nói: “Được, nàng phải chú ý cẩn thận.”
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Chung công tử yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Tề Ngọc Yên liếc nhìn phụ nhân trung niên, lạnh lùng nói: “Tiểu oa này thật sự là tôn tử của bà ư?”
Phụ nhân trung niên biến sắc nói: “Sao nó lại không phải tôn tử ta chứ?”
Tề Ngọc Yên cười lạnh, nói thêm: “Vừa rồi hai người các ngươi và vị đại tẩu kia tranh đoạt tiểu oa đã dùng sức kéo người tiểu oa, căn bản mặc kệ tiểu oa này có chịu nổi hay không, chỉ chăm chăm kéo về phía mình. Đến khi có người bên ngoài hô lên làm thế sẽ khiến tiểu oa bị thương, nhưng các ngươi vẫn cố sức kéo đứa nhỏ. Ngược lại đại tẩu kia sợ đứa nhỏ bị thương, liền lập tức buông tay. Nếu như tiểu oa này là tôn tử ruột, nhi tử ruột của các ngươi thì các ngươi có quyết tâm đến mức ác độc như vậy không?”
Người xung quanh nghe xong cũng cảm thấy cái này có lý. Liền có người bắt đầu phụ họa Tề Ngọc Yên: “Đúng rồi, sao có thể ra tay như thế với tôn tử ruột của nhà mình chứ.”
“Nói cũng đúng. Nếu là tôn tử ruột, tiểu oa được tổ mẫu ôm thì sao phải khóc dữ đến vậy?”
...
Nghe người xung quanh bàn tán, mặt phụ nhân trung niên và nam tử trẻ tuổi hơi biến.
Phụ nhân trung niên còn thêm: “Đó là do chúng ta nôn nóng muốn dẫn tôn tử đi, không… không nghĩ được nhiều như thế.”
Thần sắc biến hóa của hai người, Tề Ngọc Yên đã nhìn thấy từ sớm. Nghe phụ nhân trung niên nói như vậy, nàng mỉm cười, nói: “Thương xót hài nhi nhà mình, chính là thiên tính, cho dù tình huống thế nào cũng sẽ không thay đổi.”
Bị Tề Ngọc Yên nói như vậy, trong chớp mắt hai người kia nghẹn lời. Sao một lúc thì nghe phụ nhân trung niên kia nói thêm: “Chúng ta là người nhà nghèo, thô lỗ quen rồi, không để ý được nhiều như vậy.” Nói xong chọc cằm nam tử trẻ tuổi, nói: “Nhi tử, đừng luyên thuyên với nàng ta nữa, chúng ta đi thôi!” Sau đó hai người định lách qua Tề Ngọc Yên để đi.
Tề Ngọc Yên và Mai Hương chặn hai người lại.
“Cô nương, cô dựa vào cái gì mà ngăn chúng ta đi?” Phụ nhân trung niên giận dữ nhìn Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên cũng không giận, chỉ ngẩng đầu nhìn hai người kia nói: “Được! Ta nói thêm một câu cuối, bà bảo tiểu oa này là tôn tử ruột của ngươi, vậy thằng bé họ gì, bà biết không?”
Phụ nhân trung niên ngập ngừng, sau đó mạnh miệng nói: “Ta… tất nhiên ta biết, nó họ… họ…”
“Đừng vội nói ngay!” Tề Ngọc Yên cản phụ nhân trung niên lại, sau đó xoay người, nói với đám người vây xem: “Tôi muốn tìm vài người, xin mọi người đoán xét tiểu nam oa này có phải tôn tử của phụ nhân này không! Không biết có vị nào tình nguyện giúp không?”
Thấy mọi người gật gù hô đồng ý, Tề Ngọc Yên quét mắt về đám người xung quanh, chọn ra bốn người.