Hai Lần Gặp Gỡ
Chương 1 :
Ngày đăng: 14:03 18/04/20
Chúa tể của tôi – người đàn ông vĩ đại nhất, tuấn tú nhất thế gian.
Câu chuyện về Ngài đã được dệt thành giai thoại; viết thành tiểu thuyết lưu truyền khắp chốn.
Ngài là một vị anh hùng trẻ tuổi thực sự. Có người nói, hai mươi tuổi Ngài đã bước vào thế giới sinh hóa, nghiên cứu trong lĩnh vực mũi nhọn bậc nhất và là cha đẻ của phát minh mang tính đột phá giới hạn loài người.
Ngài là người từng phát động một cuộc chiến rộng khắp thế giới, và từng giành được ưu thế trong trận chiến ấy. Nhưng vì một người con gái, Ngài bỏ lại lãnh thổ đã công chiếm hơn phân nửa. Giờ đây, đội quân củaNgài đội quân mạnh nhất thế giới, đang co cụm trên một cô đảo Nam Thái Bình Dương.
Mọi người đều nói, nếu không phải vì người ấy, Ngài đã nắm được cả thế giới.
Những điều này đều do các vệ binh và người hầu lén kể cho tôi. Mà thực tế, điều này ở trên đảo là một điều cấm kị.
Bởi vì Ngài không cho phép ai nhắc tới người đó.
Tôi là Bình An. Bình bình an an. Mọi người đều nói đó là một cái tên hay. Có điều không ai rõ tôi từ đâu tới. Lúc đầu tôi không có bất kì người thân hay bạn bè nào; khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã nằm trên giường của Ngài. Từ đó tôi mới bắt đầu có kí ức.
Số lần tôi thấy Ngài có thể đếm được trên đầu ngón tay, và đó là lần khắc sâu trong tâm trí tôi nhất.
Khi tôi tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy là Ngài. Đôi mắt Ngài đỏ sậm, tóc rối loạn nhưng những điều đó không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài anh tuấn của Ngài.
Ngài nhìn tôi, ánh mắt chờ mong.
Tôi vẫn còn nhớ, khi đó mình chỉ hỏi một câu, nháy mắt ánh sáng trong đó mờ đi. Từ chờ mong khao khát thành tuyệt vọng.
Tôi chưa bao giờ biết ánh mắt của một người có thể nói cho đối phương rằng tâm tình ấy đã rơi từ Thiếu đường xuống địa ngục chỉ trong khoảnh khắc.
Chỉ cần một câu hỏi của tôi: “Anh là ai?”
Ngài không nhìn tôi nữa, sai người đưa tôi đi. Sau đó một thời gian thật dài,tôi không hề gặp lại Ngài.
Vì vậy trong dinh thự của Ngài xuất hiện một cô gái tên là Bình An.
Thế nhưng dường như tôi không giống những người hầu khác. Tôi không cần làm việc, đãi ngộ trong sinh hoạt của tôi giống như Ngài mọi người gọi tôi là tiểu thư.
Nhưng tôi không phải là bạn gái của Ngài. Ngài chưa từng chạm vào người tôi mà trong nhà cũng không có nữ chủ nhân.
Vị trí của tôi giống em gái Ngài hơn. Mọi người cũng cho là như thế, bởi vì Ngài chưa từng vào phòng tôi, gặp mặt cũng rất ít.
Điều này khiến tôi không vui.
Mặc dù bấy lâu nay chỉ thấy Ngài đôi lần nhưngtôi vẫn không thể ngăn mình trở nên giống hơn phân nửa Thiếu nữ trên đảo – thích Ngài.
Không chỉ một lần trong đêm khuya, rúc vào trong chăn tôi tự phác họa nét mặt Ngài, mái tóc Ngài, sóng mũi Ngài, bờ môi Ngài, và cả thân hình Ngày.
Ngài quá hoàn mỹ. Vậy nên lần đầu gặp Ngài - tôi đã yêu.
Nhưng tôi không biết bản thân mình với Ngài mà nói có vai trò gì? Nếu Ngài chỉ coi tôi là một người hầu thông thường thì vậy cũng tốt có thể giúpt ôi đoạn tuyệt tơ tình này; nếu Ngài muốn tôi làm bạn giường, không sao, tôi cam tâm tình nguyện.
Nhưng Ngài không hề tỏ ý. Ngài đặt tôi bênmình, không gần không xa, lại không nhìntôi lấy một cái.
Đã sắp ba năm rồi.
Kỳ thực Ngài cũng từng vào phòng tôi, hai lần. Hai năm, cùng một ngày. Tôi không biết ngày này có ý nghĩa gì với Ngài.
Đêm ấy, Ngài tới phòng tôi. Dường như Ngài uống rượu nên đã hôn tôi thật điên cuồng, thậm chí Thiếu chút nữa chiếm lấy tôi .
Nhưng Ngài vẫn không tiến tới.
Lần đầu tiên tôi không nhịn được bèn gọi khẽ, “Chúa tể!” Thân hình Ngài thoáng sững lại.
Lần thứ hai,tôi không kiềm nén được, kêu lên đau đớn, Ngài như lập tức bừng tỉnh, nói “Chết tiệt tôi sẽ không bao giờ khiến em đau đớn!” Rồi bỏ đi.
Hai lần chung đụng, tôi chưa từng kể với ai.
Bởi đây là bí mật nho nhỏ của tôi, niềm hạnh phúc của tôi, cũng là nỗi hoang mang của tôi.
Hôm nay, là ngày đó của năm thứ ba.Tôi nghĩ, nhất định trong hôm nay phải tìm cho mình một đáp án.
Nhưng tôi chờ suốt một đêm, Ngài không tới.
Kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ, chưa hừng đông mà lòng tôi đã lạnh.
Tôi đột nhiên hiểu ra, Ngài sẽ không tới, vĩnh viễn không tới nữa.
Bởi Ngài không muốn tôi – một thế thân.
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết ánh mắt chan chứa chờ mong, tuyệt vọng, tiếc thương ấy đều không dành cho tôi – một cô bé xa lạ.
Tôi đứng lên mặc đồ tử tế. Tôi cần một đáp án. Tôi không muốn làm một vật trưng bày. Tôi – Bình An – không thể làm một vật trưng bày!
Tôi nhẹ nhàng bước về lầu phía Tây. Đó là cấm địa. Không có vệ binh đứng gác vì đã cài đặt vô số máy móc giám sát. Nếu dám tự ý xông vào, hôm sau Ngài sẽ hạ lệnh xử tử người đó. Sau khi chuyện này phát sinh vài lượt không còn ai dám lại gần nơi đấy.
Tôi nghĩ nơi này có đáp án tôi cần, vì lầu phía Tây quanh năm tối, đêm nay lại sáng đèn.
Tôi rón rén đẩy cửa, trong bóng tối, dò dẫm bước lên từng bậc thang. Năng lực phản ứng của tôi rất tốt, quan sát trong bóng tối cũng khá. Bình thường chỉ cần một chút thủ thuật phòng thân làtôi có thể quật ngã vài thanh niên cao to hơn mình.
Tầng cao nhất phòng cuối cùng phía Đông, cửa khép hờ, ánh sáng vàng nhạt lọt qua khe nhỏ.
Tôi nhẹ nhàng núp sau cánh cửa, chợt phát hiện cửa lạnh vô cùng. Cũng may tôi nhanh nhẹn khẽ lùi lại mà không hề phát sinh tiếng động nào.
Tôi nhìn thấy người khiến mình ngày nhớ đêm mong, Ngài đang dựa vào một cỗ quan tài kính, lặng lẽ ngồi trên đất. Ánh mắt Ngài vẫn đăm đăm nhìn trong đó, cho nên đến giờ vẫn k phát hiện ra tôi.
Ai nằm trong đó ? Vì cơ thể Ngài đã chặn mất phân nửa nên tôi chỉ thấy một đôi chân mảnh khảnh bọc trong một chiếc váy dài màu xanh ngọc.
Đó là một người con gái. Tôi nghĩ, nhất định đó là người đã khiến Ngàivứt bỏ cả giang sơn.
Ngài bỗng nhiên lên tiếng, nói chuyện với thi thể ấy.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, tôi nghe thấy giọng nói xa lạ tiếp tục: "Thứ lỗi cho tôi mạo phạm..."
Mạo phạm? Nháy mắt trước khi tôi mất đi ý thức, một thứ mềm mại đè lên môi tôi, đầu lưỡi lành lạnh cạy răng môi tôi ra, tiến vào trong, triền miên không dứt... Dường như chỉ như trong giây lát, chủ nhân của đầu lưỡi lại rời môi tôi, chỉ còn hơi thở của người đàn ông xa lạ vẫn quanh quẩn không đi.
Hôn... Tôi bổng nhiên mở bừng mắt.
Người đàn ông vừa rồi đi phía sau cậu phục vụ, lúc này đang ôm tôi vào ngực, nhìn tôi chăm chú. Đó là một gương mặt tuấn tú lạ thường mà cũng lạnh lùng lạ thường, đôi hàng lông mày phi dương nhập tấn (lông mày xếch cao, kéo dài tới tận chân tóc), những đường cong của gương mặt rất sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt. Bây giờ, cặp mắt sâu thẩm đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi. Không có kinh ngạc, không có quan tâm, không có ấm áp, không có tình cảm. Không có gì cả.
"Vì sao hôn tôi?" Tôi lập tức đứng lên khỏi vòng tay anh ta, lùi lại một bước, hỏi.
Anh ta cau mày, dường như không hề chuẩn bị trả lời câu hỏi này, quay về phía phòng bếp gọi: "Huyễn Tư! Mau ra đây ngay!"
Lẽ nào trong phòng bếp còn có người? Chưa kịp băn khoăn, một cô gái cao gầy, xinh đẹp vô cùng từ trong phòng bếp đi ra, chỉ có điều trên cái miệng đỏ tươi còn dính bơ, vừa thấy cảnh ba người ẩu đả, đôi mắt đẹp trừng lớn: "A, đánh nhau rồi? Thủ lĩnh yên tâm, ở đây cứ giao cho tôi với Triển!"
"Đi theo tôi!" Người đàn ông trước mắt lại nắm cánh tay tôi, tay kia đặt xuống bên hông như định ôm tôi lên.
"Anh làm gì thế?" Tôi đẩy anh ta ra.
Anh ta nhíu mày, dễ dàng bóp lấy cổ tay tôi – là bóp, bởi vì anh ta chỉ dùng hai ngón tay, "Dịch tiểu thư, cô không phát hiện mình đã hết choáng vàng rồi sao?"
Đúng nhỉ? Tôi đã bình thường trở lại! Thuốc mê mà hai người kia thổi vào không khí đã tản ra hết?
Tôi đi theo anh ta ra cửa.
"Đó không phải là hôn!" Anh ta đặt tôi vào một chiếc xe thể thao dừng trước cửa, "Chỉ là cách giải độc cho cô."
"Giải độc?" Lí do kiểu này thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn anh ta khởi động xe, tôi vôi vã hô, "Anh muốn đưa tôi đi đâu? Thanh Oánh còn đang ở trong kia !"
"Yên tâm!" Anh ta vẫn nhìn về phía trước, "Mục tiêu của bọn họ là cô, họ sẽ không tổn thương người khác!"
"Không! Tôi không thể bỏ lại Thanh Oánh!"
Anh ta lại nhíu mày, quay đầu vào nhà hàng hô to: "Triển, đưa Hứa tiểu thư về nhà !"
"Tuân mệnh!" Trong nhà hàng vọng ra giọng sang sảng của cậu phục vụ rạng rỡ nọ.
Rừng phong xanh biếc, xe thể thao đỏ chói, biệt thự màu cà phê, chàng trai cực kì tuấn tú, cực kì lãnh khốc lấy chìa khóa mở cửa, hơi cúi người về phía tôi : "Dịch tiểu thư, mời vào."
Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra. Thú thật, cảnh tượng trai đẹp bên biệt thự trước mắt này rất hấp dẫn ánh mắt người khác, có điều... nếu như anh chàng đẹp trai này không phải đang mở cửa nhà tôi, tôi sẽ càng say sưa ngắm nhìn.
"Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi? Anh là ai?" Tôi cau mày, vươn tay muốn cướp chiếc chìa khóa, lại bị anh ta né thoát.
"Mời tiểu thư vào nhà trước, tôi sẽ nói chi tiết cho cô hiểu." Anh ta khóa cửa lại sau khi tôi bước vào.
"Tôi nghĩ tiểu thư đã thấy được, tôi và bạn của tôi vừa cứu cô." Anh ta kéo tôi ngồi xuống sô pha, "Hai người đàn ông kia, bọn họ... định hại tiểu thư."
Tôi rót cho mình một chén nước, nghĩ nghĩ một chút, lại rót cho anh ta một chén, hỏi : "Anh cho tôi là con ngốc à? Tôi chỉ là một cô gái bình thường, sao lại có người muốn giết tôi?"
"Tiểu thư đúng là người bình thường, nhưng tiểu thư hẳn nên biết, người chí thân của cô lại không phải người bình thường." Giọng của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh khiến cho người khác không thể nghi ngờ.
Lòng tôi run lên. Thì ra là thế, thì ra là thế...
Người chí thân... Trên đời này, ngoại trừ người cha ở nước Mỹ xa xôi kia, tôi đã không còn ai là người thân. "Tôi hiểu." Tôi gật đầu với anh ta, "Là kẻ thù của ông ấy à? Tính hại đến tôi ? Anh nói tiếp đi."
Gương mặt lạnh lùng của anh ta thoáng ngẩn ra, song rất nhanh khôi phục bình thường, nói : "Hiện tại tiểu thư biết càng ít càng tốt, bởi thực tế, mọi chuyện sẽ biến đổi theo hướng nào, tôi cũng không thể dự đoán được. Tôi là Sở Vong, hai người kia là đồng bạn vủa tôi, Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư."
Tôi biết công ty của cha tôi ở Mỹ rất lớn, nếu không ông đã chẳng tùy tay giao cho tôi căn biệt thự lớn như vậy cùng một tài khoản khổng lồ ở ngân hàng. Ông có thù oán với ai đó sao? Cho nên kẻ thù của ông đã vượt ngàn trùng tới đây, đuổi giết một con nhỏ mồ côi là tôi? Nhưng chẳng lẽ bọn họ không biết, đối với ông ấy, tôi không thể so sánh được với người vợ xinh đẹp và hai đứa con lai kia?
Tôi hỏi : "Sao tôi có thể tin anh đây?"
Anh ta liếc nhìn tôi, đặt chén nước xuống, đi tới.
Tôi rất muốn lùi lại tránh xa anh ta nhưng vẫn gắng gượng ngồi yên không nhúc nhích, cái tật thích thể hiện đây mà, không chịu lép vế ai bao giờ.
"Dịch tiểu thư," ngón tay anh ta áp lên cổ tôi, lạnh lẽo mà như chứa đầy sức mạnh. Tôi hơi run lên, nghiêng đầu muốn tránh, anh ta lại dễ dàng siết chặt hơn. Anh ta nhìn tôi, hơi híp mắt lại : "Tôi có thể giết tiểu thư dễ như trở bàn tay. Cho nên tiểu thu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng mà thôi."
Sau lưng lạnh buốt, tôi đành xuống thang : "Được, tin thì tin. Vậy sau đó phải làm thế nào ?"
Dù thế nào đi nữa, tôi đã rơi vào tay bọn họ là sự thật không thể nào thay đổi. Hơn nữa hai người đàn ông lạ ở nhà hàng kia dường như càng nguy hiểm hơn.
Anh ta thu tay về, nhìn tôi : "Chúng tôi cần bảo vệ tiểu thu chừng một năm trở lên."
Bàn tay ấy lại vung lên, nhẹ nhàng phất qua mái tóc ngắn của tôi : "Dưới sự bảo vệ của chúng tôi, tiểu thu hoàn toàn có thể yên tâm."
Đột nhiên sau tai nhói lên, tôi vội sờ kiểm tra : "Anh làm gì thế ?"
Anh ta trở về sô pha đối diện, ngồi xuống : "Trong vành tai tiểu thu là chíp định vị, dù cô đến bất cứ nơi nào trên địa cầu, tôi cũng có thể tìm được cô." Phía sau tai phải quả nhiên có một vật hơi cứng cứng nổi lên.
"Cao cấp lắm à ?" Tôi hơi ngạc nhiên và bất an, "Anh chỉ chạm vào một cái, sao nó đã nằm dưới da tôi ? Không có tác dụng phụ với phóng xạ đấy chứ ?" Tivi thường mô tả mấy thứ công nghệ cào này rất kinh khủng !
Mắt anh ta lóe một tia đắc ý : "Loại chíp định vị cao cấp nhất, tiên tiến hơn thời đại này nhiều." Rõ ràng anh ta cố tình lờ đi những vấn đề khác.
"Sở Vong đúng không ?" Tôi nói, "Nếu quả thật các người đến bảo vệ tôi, vậy sao chúng ta không báo cảnh sát ?"
"Báo cảnh sát ?" Đôi mày anh ta nhướng lên, mắt nhìn chằm chằm khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Rút khẩu súng đen sẫm từ bên hông anh ta, đặt "cộp" một cái lên bàn, anh ta nói : "Cảnh sát không làm gì được bọn họ đâu."
Tôi hiểu ra. Thế lực của bọn họ lớn như vậy cơ à ?
Cha à, cha khiến con "kinh hỉ" quá đấy !
Tôi là sinh viên ngành kĩ thuật, chỉ tin tưởng logic. Lời anh ta không chỗ nào bất thường, tôi đành tạm thời lựa chọn tin vào anh ta. Nếu đã tin tưởng thì nên lựa chọn hành động có lợi nhất cho mình. Bởi vậy tôi lực chọn nghe lời.
"Thế các người là ai ?"
"Người bảo vệ của tiểu thư." Anh ta trịnh trọng nhìn tôi, "Vì an toàn của tiểu thư, chúng tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng."