Hai Số Phận

Chương 37 :

Ngày đăng: 15:11 19/04/20


Albel đang ngồi một mình trong văn phòng của ông ở Nam tước New York chờ một người đi quyên tiền cho cuộc vận động của Kennedy đến gặp. Đã quá hai mươi phút rồi mà ông ta chưa đến. Abel sốt ruột gõ ngón tay lên bàn. Cô thư ký bước vào.



- Có ông Vincent Hogan đến gặp, thưa ông.



Abel đứng dậy ngay.



- Xin mời vào, ông Hogan, - ông nói và vỗ tay vào lưng một chàng trẻ tuổi đẹp trai. - Ông khỏe không?



- Tôi khỏe, thưa ông Rosnovski. Tôi xin lỗi đã đến muộn, - anh ta đáp bằng một giọng đặc Boston.



- Tôi không để ý - Abeì nói. - ông uống chút gì chứ, ông Hogan?



- Không, xin cảm ơn ông Rosnovski. Khi nào phải đi gặp nhiều người trong một ngày thì tôi cố gắng không uống.



- Rất đúng. Nhưng tôi uống được chứ, - Abel nói. - Hôm nay tôi không định gặp nhiều người lắm.



Hogan cười, anh ta biết rằng trong ngày hôm nay sẽ phải nghe nhiều người khác nói đùa nữa. Abel rót một cốc whisky.



- Nào, bây giờ tôi làm gì được cho ông đây, ông Hogan?



- Vâng, thưa ông Rosnovski, chúng tôi hy vọng rằng Đảng lại một lần nữa có thể trông vào sự ủng hộ của ông.



- Như ông biết đấy, ông Hogan, trước sau tôi vẫn là một người của đảng Dân chủ. Tôi đã ủng hộ Franklin D. Roosevelt, Harry ruman và Adlai Stevenson, mặc dầu Adlai nói đến nửa ngày mà tôi không hiểu được ông ta muốn nói gì.



Hai người cùng cười một cách giả tạo.



- Tôi cũng giúp ông bạn cũ của tôi, Dick Daley ở Chicago, đã ủng hộ Ed Muskie, con trai của một người Ba Lan nhập cư đấy, ông biết không, ngay từ hồi ông ta vận động ra làm thống đốc bang Maine năm 54 kia đấy.



- Ông vẫn là một người ủng hộ trung thành của Đảng trong quá khứ, điều đó không ai phủ nhận được, thưa ông Rosnovski, - Vincent Hogan nói bằng một giọng khác thường, cho thấy lúc này không còn là lúc nói quanh co nữa. - Chúng tôi cũng biết rằng những người của đảng Dân chủ, không phải chỉ có cựu nghị sĩ Osbome, cũng đã có những hành động trả ơn đối với ông. Tôi nghĩ không cần thiết phải đi vào chi tiết cái vụ bất tiện nhỏ với công ty hàng không Liên Mỹ nữa làm gì.



- Chuyện ấy đã qua lâu rồi, - Abel nói, - hầu như tôi không nhớ đến nữa.
- À nhân đây tôi nhớ ra, tôi vẫn còn có một chuyện nhỏ phải thanh toán với bố nó, - Abel nói.



- Anh định làm gì về chứng khoán ở ngân hàng Lester, - George hỏi.- Peter Parfitt tỏ ý muốn bán hai phần trăm của ông ta, nhưng tôi không tin Henry trong chuyện thương lượng này. Với hai con người đó dính vào chuyện bán chứng khoán thì mọi người có thể bập vào đó, trừ anh.



- Tôi sẽ không làm gì hết. Dù có căm ghét Kane đến đâu, tôi cũng không muốn dây vào chuyện ấy trước khi biết chắc là Kennedy sẽ thắng cử. Lúc này hãy cứ để yên đó đã. Nếu Kennedy thất bại, tôi sẽ mua chỗ hai phần trăm của Parfitt rồi tiếp tục với kế hoạch chúng ta đã bàn. Mà anh cũng đừng bận tâm đến Henry làm gì nữa, tôi đã bỏ hắn ra ngoài hồ sơ Kane rồi. Từ nay chở đi, tôi sẽ tự mình giải quyết lấy.



- Tôi phải bận tâm chứ, Abel. Tôi biết ông ta còn đang mắc nợ đến nửa số bọn cá cược ở Chicago, và nếu như bất cứ lúc nào ông ta lại mò đến New York mà ăn xin thì tôi thấy làm lạ.



- Henry sẽ không đến đây nữa đâu. Lần vừa rồi tôi đã nói rõ với ông ta là sẽ không có được một xu một hào của tôi nữa. Nếu ông ta đến đây xin nữa thì sẽ chỉ mất cái ghế trong ban giám đốc và nguồn thu nhập duy nhất của ông ta thôi.



- Như thế thì tôi lại càng lo, - George nói. - Thử hỏi ông ta đích thân đến Kane lấy tiền thì sao?



- Không thể thế được, George. Henry là người duy nhất còn sống còn ghét Kane hơn cả tôi ghét nữa, mà điều đó không phải không có lý do.



- Làm sao anh biết chắc thế được?



- Mẹ của William Kane là vợ thứ hai của Henry,- Abel nói, - và lúc còn trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi, William đã đuổi ông ta ra khỏi nhà.



- Trời ơi, làm sao mà anh có được thông tin ấy nhỉ?



- Không có gì về William Kane mà tôi không biết,- Abel nói.- Và cả về Henry nữa. Hoàn toàn không có gì mà tôi không biết được, mà Kane với tôi lại là hai người sinh cùng ngày, còn tôi - thì cũng tin rằng không có gì về tôi mà hắn không biết. Vì vậy lúc này chúng ta phải cẩn thận. Tuy nhiên, anh không có gì phải lo về chuyện Henry có thể ra làm mồi. ông ta sẽ còn phải nói dối nữa trước khi khai thật rằng tên ông ta là Vittorio Togna và cũng đã ngồi tù một lần rồi.



- Trời ơi, Henry có biết là anh biết tất cả những chuyện này không?



- Không, ông ta không biết. Tôi biết từ lâu nhưng vẫn giữ kín. Vì, anh hiểu không, George, tôi luôn luôn tin rằng nếu mình biết rằng một người nào đó có thể đe đọa mình vào lúc nào đó thì tự mình phải hiểu mà giữ lấy một cái tủ. Tôi chưa bao giờ tin ở Henry được, ngay từ cái hồi ông ta làm cho công ty bảo hiểm Great Westeru mà đã gợi ý tôi lừa dối công ty của ông ta để kiếm chác rồi. Còn tôi cũng phải thừa nhận là trong quá khứ của ông ta đã có ích cho tôi khá nhiều. Tôi tin rằng trong tương lai ông ta sẽ không dám gây rắc rối cho tôi nữa đâu, vì nếu không có lương giám đốc nữa thì chỉ qua một đêm là ông ta không còn một xu nào trong tay. Anh cứ việc quên Henry đi, mà lo việc của ta đã. Hạn cuối cùng để hoàn thành khách sạn Nam tước Los Angeles là bao giờ?



- Giữa tháng chín,- George đáp.



- Thế thì tốt. Như vậy là sáu tuần trước bầu cử khi Kennedy khai mạc khách sạn đó, báo chí cả nước sẽ đăng lên trang đầu.