Hải Yêu

Chương 1 :

Ngày đăng: 20:33 21/04/20


Type: Taranee



Hank mang một chồng khế ước đã được lăn dấu vân tay rất dày đến đại bản doanh.



Hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người về hang ổ của cướp biển là bẩn thỉu và lộn xộn, đó lại là một tòa lâu đài màu trắng sạch sẽ và thoáng đãng, tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi cao nhất thành phố Algiers, một mặt hướng ra biển lớn, một mặt nhìn xuống toàn thành phố, những mái vòm hình tròn theo kiểu đạo Hồi chìm trong làn sương mù Địa Trung Hải, phong cách trang nhã, cảnh sắc tuyệt đẹp.



Tòa lâu đài này đương nhiên không phải do Hayreddin xây dựng.



Lúc tới “tiếp quản” nó từ tay viên tổng đốc Algiers tiền nhiệm, lão béo đó khóc còn khó coi hơn cả cha chết. Khi không phải lênh đênh trên biển, phần lớn những tên cướp biển bản địa đều nghỉ chân ở nơi khác, chỉ có thuyền trưởng cùng một số thuyền viên cấp cao là nghỉ lại tại đây.



Hank chẳng có tâm trạng đâu mà nhìn ngắm đài phun nước được điêu khắc rất tinh xảo trong sân, mà đi thẳng qua hành lang quanh co gấp khúc, tới trước căn phòng lớn gõ cửa:



“Thuyền trưởng, tôi là Hank.”



“Vào đi.”



Một người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ đang lười biếng ngả lưng trên chiếc giường mềm kiểu Ả Rập, một con sư tử trắng Châu Phi thân dài ba mét nằm dưới chân hắn, hai mắt lim dim giống ngủ mà lại như không ngủ, bên khóe miệng còn dính mấy cọng lông chim màu sắc sặc sỡ. Hank nghĩ, có lẽ đây là con công cuối cùng trong sân.



Người đàn ông tiện tay lật xem tấm hải đồ, gương mặt không có vẻ gì là ngang ngược bá đạo cả. Nhưng tất cả mọi người đều biết, cũng giống như con sư tử đang ở dưới chân kia, thuyền trưởng là người thích giấu móng vuốt sắc nhọn trong lòng bàn chân, nhìn qua thì tựa mặt hồ phẳng lặng không gợn sống, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công như chớp giật, xé nát kẻ địch thành từng mảnh.



Đây chính là tên cướp biển mạnh nhất tung hoành khắp Địa Trung Hải, người em trai thứ ba trong số các anh em nhà Barbarossa, có biệt danh là “Sư Tử Đỏ của đại dương”, Barbarossa Hayreddin.



Hank cung kính bưng chồng khế ước tới:



“Thuyền trưởng, đã tuyển được năm trăm người mới.”



“Ừ, vất vả rồi.” Hayreddin nhận lấy lật xem, “Có tuyển được người nào phù hợp bù vào chỗ thiếu không?”



“Chẳng có mấy người dùng được, toàn một đám tầm thường chưa trải sự đời.” Không biết tại sao, trong đầu Hank bỗng hiện ra bóng dáng cậu thiếu niên nhanh nhẹn khéo léo kia, những cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, hắn lắc lắc đầu, cân nhắc đắn đo cách dùng từ, khó khăn nói:



“Thuyền trưởng, những năm qua đội trưởng Arude vẫn một lòng trung thành, trước giờ khi giết địch cũng luôn xông lên đi đầu, ngài có thể…”



“Không thể”. Người đàn ông tóc đỏ thẳng thừng từ chối, bày những bản khế ước ra nói: “Hank, nhìn các điều mục và những dấu vân tay này đi. Cho dù là không biết chữ, trước khi lên thuyền cũng phải đọc từng mục một cho người mới nghe. Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi, ngay cả việc này cũng không nhớ sao?”



“Nhưng hôm đó đội trưởng quả thực đã uống say, trùng hợp lại có một người phụ nữ đi ngang qua…”



Hayreddin lạnh lùng nói: “Ồ, nói như vậy có nghĩa là bị cưỡng bức là lỗi của người phụ nữ đó, còn Arude là bị ép buộc sao? Hank Lanevince, điều thứ tư trong khế ước là gì?” Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm khắc, cặp mắt màu xanh lam lạnh lẽo bắn ra luồng ánh sáng khiếp người, khiến Hank chấn động, thân hình ưỡn thẳng, giọng nói sang sảng:
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Arude nhíu mày, ở hai bên mạn thuyền Trân Châu có mười sáu khẩu pháo, lại thêm đội phó của hắn là Hank đã trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm dày dặn, hỏa lực của đối thủ có mạnh đến đâu cũng không đến mức chưa tới một giờ đã không thể chống đỡ được. Arude hét lên với tay quan sát trên cột buồm: “Quan sát tình hình đi!”, hắn còn chưa kịp dứt lời, giọng nói hoảng sợ của tay quan sát đã truyền xuống dưới:



“Đội phó Hank bị trọng thương! Tên giám sát cũng chết rồi! Đó là thứ gì vậy?”



Tất cả lập tức xôn xao. Arude lớn tiếng thét lên một câu: “Bình tĩnh! Đừng làm ồn!” Quay đầu lại nhìn thuyền trưởng, nhưng khuôn mặt của Hayreddin lại chẳng có chút phản ứng nào, chỉ nhìn về phía tàu Trân Châu gật gật đầu.



“Giương hết buồm lên! Giương hết buồm lên!” Tay lái tàu chính lớn tiếng ra lệnh, tài Hải Yêu tăng hết tốc lực lao tới.



Ba trăm thước Anh (1), hai trăm thước Anh, một trăm thước Anh.



(1) Thước Anh hay còn được gọi là yard là tên của một đơn vị đo chiều dài trong một số hệ đo lường khác nhau, bao gồm Hệ đo lường Anh và Hệ đo lường Mỹ. Kích thước mà nó đại diện có thể thay đổi tùy theo từng hệ đo lường. 1 thước Anh = 0.9144 mét.



Luồng ánh sáng bạc chớp lóe dần dần tan ra trong lớp sương mù, cùng với tiếng gào thảm thiết thê lương, tàu Trân Châu trở thành một vũng máu tanh. Hank đã bị mất một cánh tay, máu nhuộm đỏ hơn nửa người, cánh tay còn lại không ngừng quơ quào thanh đao lớn của mình, hai mắt đỏ ngầu, thần trí đã hoàn toàn điên loạn.



“Chết đi con yêu quái kia! Trở về địa ngục của ngươi đi!!!”



Hank khàn giọng ra sức gào lên đầy bi thương, nhưng đối mặt với hắn không phải là một con quái vật cao lớn mười mấy mét, mà chỉ là một cậu thiếu niên thoạt nhìn có vẻ khá gầy yếu.



Trong tay cậu thiếu niên đang cầm một loại binh khí vô cùng cổ quái, phần cán bằng kim loại đen sì dài đến hai mét, cao hơn nhiều so với thân người của cậu, hai đầu là những lưỡi hái cực lớn lóe lên màu máu tươi lấp lánh, giống với loại vũ khí của tử thần trong truyền thuyết. Thứ vũ khí này nói ít thì cũng phải mươi, mười lăm cân, nhưng cánh tay mảnh khảnh của cậu nhóc vung vẩy thứ đó trông lại có vẻ không tốn chút sức lực nào. Mỗi lần lưỡi hái xé bầu không khí rin rít lao tới, thì trong nháy mắt kẻ địch xung quanh sẽ bị mất đi một bộ phận cơ thể.



Hank đã gắng gượng quá lâu, mất máu quá nhiều khiến hắn không còn sức lực để cầm cự tiếp nữa, cậu thiếu niên dường như cũng cảm thấy phiền vì hành động điên cuồng của hắn, bèn nhấc lưỡi hái vung lên cao xoay vài vòng, lưỡi dao lớn trong tay cậu ta vẽ thành một vòng sáng màu đen, một vài thuyền viên còn sót lại ở xung quanh bị tư thế ấy hút chặt không dám xông lên.



Tiếp sau đó, tất cả những thủy thủ trên tàu Hải Yêu được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.



Lưỡi hái cực lớn vờn bay, tựa như cây búa của Thần Thor (1) trong truyền thuyết Bắc Âu đột nhiên giáng xuống! Hank nhấc đao lên cản lại, nhưng vô vọng vì uy lực của lưỡi hái thực sự quá lớn, thanh đao ngay lập tức bị gãy làm đôi ở chính giữa, lưỡi hái lặng lẽ bổ xuống cơ thể vạm vỡ của Hank, một đường vạt nghiêng từ cổ đi xuống, xẻ đôi người đàn ông to lớn đang sống sờ sờ trước mắt thành hai nửa!



(1) Thần Thor là vị thần của sấm sét, dông bão và sức mạnh trong thần thoại Bắc Âu, là con trai lớn nhất của thần Odin và Jord, nữ thần của đất. Thần Thor là người mạnh nhất, bảo vệ các vị thần khác khỏi sự tấn công của bọn khổng lồ.



Từ miệng vết chém máu tươi tuôn ra xối xả, bắn tung tóe đến hơn bốn mét lên những cánh buồm trắng tạo thành bức tranh đẫm máu. Xung quanh là bầu không khí im lặng chết chóc, những còn lại không có nổi dũng khí để cất lên tiếng thét kinh ngạc thảm thiết. Bao gồm cả đồng bọn của cậu thiếu niên, đám hải tặc trên tàu Sói Biển cũng nín thở im lặng, không dám thốt lên một tiếng nào sợ kinh động đến kẻ mới đến quá khủng khiếp đó.



Có lẽ là kinh ngạc vì kẻ địch đã bị chém đứt tay mà vẫn còn có thể cầm cự được lâu như vậy, cậu thiếu niên lại gần cẩn thận xem xét khuôn mặt dính đầy máu tươi của Hank, đột nhiên nhỏ giọng kêu lên đầy ngạc nhiên: “Ô kìa, đây không phải là người phỏng vấn tuyển người ở Algiers sao…”



Cuối cùng tàu Hải Yêu cũng áp sát lại gần mạn thuyền, một chút kinh ngạc do bất ngờ liền biến mất trong khoảnh khắc, cậu thiếu niên thu lại sự chú ý, chăm chú nhìn về phía con tàu.



Rất nhiều năm sau, những người đã từng chứng kiến cảnh đó vẫn nhớ rõ như việc chỉ vừa mới xảy ra. Khắp Địa Trung Hải đều lan truyền một truyền thuyết về cậu thiếu niên trắng nõn như người cá xuất hiện từ dưới đáy biển, vung lưỡi hái cực lớn lên chém đứt sinh mệnh kẻ khác, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm không trăng không sao.