Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 14 : Nguyên soái cầu hôn 2

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


Nhưng không lâu sau, dân bản địa đã chủ động chạy tới chào hỏi bọn họ.



“Vù~ vù~ vù~”



Một đám muỗi tiên phong phát hiện bọn họ, rất nhanh sau đó, một đám muỗi từ bốn phương tám hướng bay tới mở tiệc.



“Bốp”, Hồ Bất Thích đập chết một con muỗi đậu trên tay, xác con muỗi chết dính trên bàn tay anh, anh cẩn thận phân biệt, kinh ngạc nói, “Đây là muỗi đực.”



Lotus khó hiểu nhìn anh, khác hẳn với Hồ Bất Thích đang luống cuống đập muỗi, tuy rằng bị muỗi vây quanh, hắn cũng thấy phiền, nhưng không có ý định động tay đập muỗi.



Hồ Bất Thích nghiên cứu xong, lúc này mới qua đập muỗi giúp hắn.



Cùng lúc, Hồ Bất Thích lại đập chết một con, lại nhìn kỹ, mới đưa hai cái xác muỗi trên tay cho Lotus xem.



“Anh xem, muỗi này có râu phân nhánh, là muỗi đực. Thật kỳ quái… Theo lý thuyết chỉ có muỗi cái mới có thể hút máu. Muỗi đực chỉ hút dịch thực vật thôi.”



Hồ Bất Thích cẩn thận quan sát muỗi quanh người Lotus,” Đúng nha, trên cánh tay anh toàn là muỗi đực…”



Lời chưa dứt, Hồ Bất Thích chợt nhận ra: Người bình thường làm gì có ai đã đánh chết muỗi còn quan sát tỉ mỉ chứ.



Thôi xong rồi! Nhất định lại bị xem là trạch nam vừa nhàm chán vừa biến thái –



Cứng ngắc thu hồi ánh nhìn, Hồ Bất Thích cúi đầu cười trừ. Tầm mắt lơ đãng dừng trên cánh tay trái Lotus đặt bên người, xung quanh thật nhiều muỗi.



Lúc này Hồ Bất Thích mới phát hiện mục tiêu của bọn muỗi này là ở đâu!



Tay Lotus được quấn bởi vải xé từ quần áo, từ lúc Lyon tấn công Hồ Bất Thích trên trực thăng, Lotus đúng là đã dùng cánh tay này để chắn công kích của Lyon, sau đó biểu hiện của hắn vẫn rất bình thường, còn có thể tự mình băng bó vết thương, cho nên Hồ Bất Thích luôn cho rằng vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng hiện tại cánh tay đó đang chảy máu không ngừng!



Sắc mặt Hồ Bất Thích lập tức trắng bệch, anh nâng cánh tay kia, dỡ bỏ vải băng bó thô ráp phía trên, nhìn vết thương dần lộ ra, tay anh càng ngày càng run rẩy.



“Tôi… vậy mà không phát hiện…” Vết thương của anh lại nghiêm trọng như vậy –



Vải băng bó được dỡ bỏ hoàn toàn, lộ ra một cánh tay bị thương nặng tới mức như bị vặn nát!



Loại vải mà Lotus dùng để băng bó rất thấm nước, bên trên toàn là máu, nhưng vết thương vẫn chưa ngừng chảy máu, Lotus nhất định sợ mình lo lắng, cho nên mới dùng cách băng bó thô bạo nhanh chóng băng lại, sợ chỉ chậm một chút bị mình phát hiện –



Nhất định phải cứu Lotus!



Cảm giác cánh tay của Lotus càng ngày càng lạnh, trong đầu Hồ Bất Thích chỉ còn lại một ý nghĩ đó.




“…Nơi này có quái vật hung ác tồn tại, binh lính lúc trước chúng tôi phái đi thăm dò chỉ kịp truyền về một bức ảnh rồi hoàn toàn mất liên lạc, cậu có từng gặp đồng bạn của chúng tôi không?” Người khủng long cầm một cái ống nghe nói gì đó, một lúc sau tiếng phát ra trở thành ngôn ngữ Hồ Bất Thích có thể nghe hiểu.



Khủng long còn cảm thấy quái vật này rất hung ác, không thể nào –



“Lotus! Tôi để anh ấy lại đó một mình! Trời ạ!” Sắc mặt trắng bệch không chút máu, Hồ Bất Thích lẩm bẩm, tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức quay đầu chạy theo hướng vừa đi tới.



“Gấp vậy làm gì? Quái vật đâu có ăn rau.” Người khủng long nhún vai. Nhưng Hồ Bất Thích dù sao cũng là sinh vật duy nhất hắn thấy hiện tại, lại còn chưa trả lời câu hỏi của hắn, vì thế hắn cũng đi theo Hồ Bất Thích, trước khi đi còn tiện tay mang theo Lyon bị Hồ Bất Thích bỏ quên.



Lotus lẳng lặng nằm trong bụi cỏ mà Hồ Bất Thích giấu hắn, mắt nhắm chặt, trên bầu trời đêm có ba mặt trăng, chiếu rõ toàn bộ biểu cảm trên mặt hắn.



Hồ bất Thích không chú ý tới ba mặt trăng trên kia, toàn bộ đầu óc anh hiện tại chỉ đặt trên người Lotus.



“Hắn đang ngủ.” Người khủng long nói.



Hồ Bất Thích run giọng: “Đúng, hắn chỉ đang ngủ…”



“Nếu đã vậy, chúng ta để hắn yên giấc đi.” Nhìn một cái là hiểu ngay, người khủng long đưa ra đề nghị.



Hắn vừa nói vừa nhấc tay đào đất.



“Không -“. Trơ mắt nhìn thân thể Lotus bị đất vàng vùi lấp, Hồ Bất Thích nhào qua.



Từng vốc đất lạnh lẽo hất vào người anh, nghe giọng nói lạnh như băng của người khủng long, “Vậy, tôi chôn hai người cùng một chỗ!”



Vốc đất cuối cùng hất lên mặt, che đi khe hở cuối cùng trên mặt Hồ Bất Thích. Anh ôm chặt Lotus, trước mắt một mảnh tối tăm, chút gắng gượng cuối cùng bị chặt đứt, anh chìm vào hôn mê.



“Lại thêm một tên ngủ mất.” Quý ngài khủng long vươn bàn chân to bự, đạp đạp bằng lớp đất phía trên hai người.



Lúc trước quyển sách du hành các hành tinh có giới thiệu, ban đêm, người hành tinh thực vật không thể quang hợp sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, thường chìm dần vào giấc ngủ, lúc ấy hắn chỉ cười nhạt, không nghĩ tới hôm nay gặp được ví dụ, mà còn là một đôi ví dụ.



Là một khủng long đích thực chỉ thích ăn thịt, quý ngài khủng long tỏ vẻ, hai loại đồ ăn trước mặt không đáng để vào mắt, cho nên hôm nay hắn mới nhiệt tình như vậy, vạn nhất lần này cấp trên phái khủng long ăn cỏ tới xem, kết quả thế nào thật khó nói.



Quý ngài khủng long làm chuyện tốt trong lòng vui vẻ vỗ cánh bay đi.



~~~~~



Mọi người có thấy chap này quá cẩu huyết không? Ta cười sắp vỡ bụng…