Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ
Chương 7 : Ngài Nguyên soái áp đảo Bush 1
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
…Kỳ thật tôi rất nhớ anh, nếu có thể cùng XX và OO thì tốt rồi thì tốt rồi thì tốt rồi thì tốt rồi…
Xem nhẹ mấy động từ chỉ hành động giữa câu, ý nghĩa câu nói này Lotus có thể luận ra được, cũng vì vậy mà nhóm lên chút hy vọng trong tim hắn, lúc trước đã lén cài đặt tín hiệu báo tin nhắn của Hồ Bất Thích vào hàng quan trọng nhất, cho nên, vừa nhận được tin nhắn của Hồ Bất Thích, Lotus lập tức tỉnh lại! Tỉnh hơi bị chậm, nhưng dù sao thì người ta cũng là người thực vật mà
Cấp tốc đọc xong, sau đó, ngài Nguyên soái bị kích động rồi.
Kích động một cái, liền nở hoa! Hoa là bộ phận sinh dục của cây, cây kích động -> nở hoa, đối chiếu sang, người kích động -> ‘cứng’, cho nên hãy thấu hiểu cho anh í ¬‿¬
Giống như đem toàn bộ xúc động đã tích lũy nhiều năm một lần phóng xuất hết ra, Lotus cảm thấy mình sinh trưởng rồi, hắn thậm chí còn gần như nghe được âm thanh bản thân lớn lên, tầng tầng lớp lớp những đóa hoa màu đỏ xinh đẹp cũng theo đó mà bung nở, một đóa lại một đóa, thình thịch! Thình thịch! Cực kỳ giống trong tiếng tim đập truyền thuyết.
Tôi rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em ——
Vui sướng ngập tràn nội tâm Lotus, hắn cảm thấy mình đang say, khẽ mở mắt, nhìn thấy — một người đang từ xa vội vàng chạy tới, khuôn mặt kia… Chính là người trong tấm ảnh của Hồ Bất Thích!
Lửa tình đã bùng cháy không làm sao kiềm nén được, ngài Lotus cũng hướng về phía Hồ Bất Thích —— chạy lại ——
Chạy ——
Sao lại không di chuyển?!
Quên mất bản thân hiện tại vẫn còn đang trong lốt cây, ngài Lotus xui xẻo còn chưa kịp nhổ chân lên khỏi đất, đã đổ cái rầm về phía Hồ Bất Thích vửa chạy tới.
Hàng thật giá thật, Thái Sơn áp đỉnh… Đổ cái rầm…
Rầm một tiếng, ngài Nguyên soái cuối cùng cũng áp đảo Hồ Bất Thích rồi.
Vấn đề là, ngài Nguyên soái vẫn đang trong lốt cây đem Hồ Bất Thích lốt người áp đảo, ai sẽ là người bị thương nặng nhất?
A. Ngài Nguyên soái.
B. Hồ Bất Thích tiên sinh.
Đáp án là C: Lyon • Jackson.
Lyon • Jackson dần hồi tỉnh.
“Anh rốt cục cũng tỉnh!”
Một âm thanh mang theo khẩu âm ngoại quốc vang lên bên tai, Lyon nhíu mày, tầm mắt dời về phía đùi phải của mình, giờ phút này, được bao bọc bởi tầng tầng băng vải.
“Johnny, quên mất chưa giới thiệu với cậu. Đây là Lotus, bạn của tôi.”
“A! Là anh bạn qua mạng lần trước cậu nhắc tới hả? Cuối cùng cũng gặp mặt rồi! Chúc mừng!” Johnny trí nhớ không tồi, Hồ Bất Thích chỉ nhắc tới một lần, cậu ta đã nhớ rõ tên Lotus, vì muốn bắt tay, cậu ta phải buông chú chó trong ngực ra, đổi thành tay trái xách vòng cổ chó, “Xin chào, tôi là Johnny, ở lầu trên của Bush phòng 509, đúng rồi, tôi là diễn viên, lần đầu gặp mặt, tặng cậu ảnh kèm chữ ký của tôi nè!”
Johnny nói xong, móc ra một tập ảnh thật dày trong ba lô đeo trước người, tùy tiện rút một tấm, sau đó không thèm phân trần nhét vào tay Lyon.
Lyon cau mày nhìn lướt qua tấm ảnh: Hình như là áp-phích bộ phim điện ảnh nào đó, bên trên là một dàn trai xinh gái đẹp mặt đầy sợ hãi đang chạy trốn, đuổi theo phía sau là một con khủng long dữ tợn, bên cạnh còn in tên bộ phim《Jurassic World》.
Lyon méo miệng: Kêu là ảnh chụp của cậu, vậy mà bên trên chả có cái mặt nào giống cậu cả, đừng nói với tôi, con khủng long kia chính là cậu nhá!
Bingo! Ngài Lyon chúc mừng ngài – vua chân tướng!
Thực ra, Johnny đúng là ‘người’ hành tinh khủng long tới đây làm công. Từ khi đàn anh đi trước tham gia diễn xuất 《Công viên kỷ Jura》 một lần là nổi tiếng, sau đó mỗi ngày thịt ba chỉ chân giò thịt mỡ thịt trâu, ăn đến mức thể trọng vượt quá mức cho phép, không thể không về với ông bà ông vải, cậu ta liền tiếp nhận công việc của đàn anh, từ quê hương phi tới trái đất.
Tiếp tiếp, các bạn độc giả, mời đem tầm mắt dời xuống dưới, có nhìn thấy chú chó kia không? Đúng! Chính là con Rotti bị Johnny túm cổ đó, thực ra, là ai, hiện tại chắc mọi người cũng đoán ra rồi chứ?
Kỳ thật, người ngoài hành tinh với người nước ngoài giống nhau, lúc nào cũng có thể đang sinh sống ngay bên cạnh chúng ta.
Thế nhưng điều này đương nhiên là Lyon không biết, dựa theo giới thiệu của Hồ Bất Thích, gã cho rằng Johnny chính là một gã từ vùng nông thôn ở một quốc gia nhỏ nào đó thuộc châu Âu tới Mỹ làm công mà thôi.
“Thang máy đến rồi.” Johnny một tay xách theo ngài Smith, tay kia thì vô cùng phong độ mời bọn Hồ Bất Thích đi trước.
Lyon yên lặng đứng ở góc bên phải thang máy, bên cạnh gã, Hồ Bất Thích và Johnny đang nói chuyện trên trời dưới biển, còn chú chó bị Johnny xách cổ, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Lyon, loại ánh mắt này khiến Lyon vô cùng khó chịu.
Dặn đi dặn lại Johnny nhất định phải ghé qua hỏi thăm ngài Smith một cái, xác định Johnny sẽ không trộm giấu chó đi ăn luôn, Hồ Bất Thích mới đỡ Lyon ra khỏi thang máy.
Lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, ngay lúc vào cửa, Hồ Bất Thích cảm thấy may mắn vạn phần rằng ngài Smith hôm qua tới chơi, vì đãi khách, cho nên anh có dọn dẹp phòng ở, bằng không giờ Lotus vào hẳn sẽ chỉ thấy một bãi rác mang tên ổ chó của một thằng đàn ông độc thân.
“Có chút nhỏ, giường ở bên kia.” Phòng khách rất nhỏ, Hồ Bất Thích mau chóng dẫn “Lotus” tới phòng ngủ của mình, bước tới trước giường, anh mới như phát hiện ra điều gì đó mà đỏ bừng cả mặt, “Cái này… Tôi thấy chân anh bị thương, nên nằm trên giường dưỡng bệnh thì tốt hơn… Tôi không có ý gì khác đâu! Tôi sẽ không làm gì anh cả!”
Cho dù hai chân tôi đều gãy hết, cậu cũng chẳng thể làm gì được tôi. Trong lòng yên lặng nghĩ, Lyon chậm rãi leo lên nằm trên giường Hồ Bất Thích.
Phải lập tức đào tiền ra —— Ngài Nguyên soái giả Lyon lại bắt đầu vạch kế hoạch.
Lotus đang nằm trên giường của mình, đắp chăn của mình, gối lên gối của mình —— buộc tạp dề, Hồ Bất Thích hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.
~~~~~