Hám Đường
Chương 27 : Đe dọa
Ngày đăng: 20:48 27/03/20
Trong ngục giam âm u, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười dâm đãng. Lý Trí Vân ôm trong ngực một người nữ tử trẻ tuổi. Nữ tử gọi là Hồ Xuân Nhi, là một nữ tử bất hồng(*) bất tử trong Di Hồng viên thành Đại Hưng. Dung mạo Hồ Xuân Nhi còn được, nhưng dáng người có chút béo phì nên không được khách làng chơi thưởng thức, luôn luôn không hồng lên nổi.
Trước đó vài ngày, một người nam tử oai hùng bất phàm tìm Hồ Xuân Nhi, bảo nàng chỉ cần đi một nơi đặc biệt, mỗi lần đi sẽ được 2 xâu tiền. Đại Tùy lúc này mặc dù giá cả đang tăng, nhưng 2 xâu tiền vẫn là không ít, cơ bản có thể thỏa mãn nửa tháng chi phí của Hồ Xuân Nhi.
Mặc dù đi đến nhà giam có chút khiến Hồ Xuân Nhi mất mặt nhưng nghĩ tới dáng vẻ tú bà mỗi lần thấy mình đều lắc lắc đầu, Hồ Xuân Nhi vẫn khẽ cắn răng. Vì 2 xâu tiền, liều mạng! Đi vào trong nhà giam, Hồ Xuân Nhi lại ngoài ý muốn phát hiện chỗ này lại là nhà giam hoàng gia. Trách không được người kia cứ có vẻ thần bí, nhất định phải bịt mắt mình lại.
Hồ Xuân Nhi rất biết nói chuyện. Đối diện Lý Trí Vân đang thèm khát dị thường, rất nhanh Hồ Xuân Nhi đã dùng thủ đoạn cao siêu khiến Lý Trí Vân trở nên ngoan ngoãn, đối với Hồ Xuân Nhi nói gì nghe nấy.
Mà điều khiến Hồ Xuân Nhi càng thêm kinh ngạc chính là người ngồi tù này lại là nhi tử của Lý Uyên tiếng tăm lừng lẫy, đệ đệ của Lý Tú Ninh thủ lĩnh của quần đạo một dãy Quan Trung. Tin tức này khiến Hồ Xuân Nhi chấn kinh, lại khiến cho nàng nảy sinh một ý nghĩ. Dù sao cũng là phụng mệnh làm việc, vậy cũng không ngại cùng Lý Trí Vân lôi kéo quan hệ. Nói không chừng sau này phụ tử Lý Uyên đoạt lấy thành Đại Hưng, Lý Trí Vân có thể xem trọng đoạn tình này mà cho mình một cái xuất thân đây?
Nghĩ đến đây, Hồ Xuân Nhi lại càng sử dụng tất cả vốn liếng, hết sức lấy lòng Lý Trí Vân.
Giờ này Lý Trí Vân đang thở dốc. Hắn cũng không biết tại sao trong lòng luôn có một luồng khát khao nữ nhân, mà mỗi lần cơm nước xong xuôi thì khát khao này lại càng mãnh liệt. Đây phải chăng gọi là "no cơm ấm cật, dậm dật sinh ra"? Lý Trí Vân hơi ngờ vực không hiểu. Hắn hiểu được thân phận của mình, cũng rõ ràng tình cảnh của chính mình. Theo lý mà nói, hắn mới 14 tuổi lẽ ra phải có cảm giác nguy cơ mãnh liệt mới đúng, mà Dương Hựu lại đối với hắn cũng quá tốt một chút.
Khác với nhà giam bên cạnh, nhà giam cầm tù Lý Trí Vân có giường phủ đệm dày, chăn lông ấm áp. Lúc ban đêm Lý Trí Vân không cần lo lắng sẽ bị lạnh lẽo đánh thức. Đãi ngộ phạm nhân như vậy trước đây chưa bao giờ có.
Mỗi ngày cơm canh ngon miệng, trong ngực mềm mại khiến Lý Trí Vân cảm thấy ngoại trừ không được tự do, rất nhiều chỗ còn hơn cả lúc ở Hà Đông. Bất tri bất giác, Lý Trí Vân tuổi nhỏ đã rơi vào trong bẫy của Dương Hựu.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà giam vang lên tiếng bước chân. Một tên ngục tốt đi đến quát: "Đã đến giờ, ngươi đi nhanh đi!"
Hồ Xuân Nhi nhíu nhíu mày, những tên ngục tốt cao lớn thô kệch này cắt ngang suy nghĩ của nàng. Điều này khiến nàng không cao hứng. Nhưng nàng biết những tên ngục tốt này nàng không thể trêu. Hồ Xuân Nhi nũng nịu hừ một tiếng, từ từ mặc y phục.
"Nhanh lên!" Bất ngờ, ngục tốt lại thúc giục liên tiếp.
Trong lòng Hồ Xuân Nhi càng thêm mất hứng. Lý Trí Vân lại cười hắc hắc, vươn tay sờ soạng mấy cái trên người Hồ Xuân Nhi, nói: "Mỹ nhân nhi mau về đi, ngày mai lại đến!" Hồ Xuân Nhi uốn éo thân thể mấy cái, mừng khấp khởi mặc lại y phục rồi mới nện bước loạng choạng ra khỏi nhà giam.
Vừa ra khỏi nhà giam, mắt Hồ Xuân Nhi liền bị bịt kín rồi mới theo lệ cũ theo người đi ra khỏi hoàng cung.
Lúc này Hồ Xuân Nhi nghe được tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó là thanh âm mọi người thấp giọng hô. Lỗ tai Hồ Xuân Nhi vểnh lên muốn nghe rõ ràng hơn nhưng rất nhanh đã bị mang ra ngoài.
Người vừa đến chính là Dương Hựu. Hắn đi vào nhà giam đã nhìn thấy Lý Trí Vân nằm trên đệm giường, mặt vẫn còn vẻ thẹn thùng. Thấy tình hình này Dương Hựu cười lạnh một tiếng.
Dương Hựu không tự nhận là người tốt. Khi hắn phát hiện mình xuyên qua đến những năm cuối Đại Tùy, mà lại nhập thân vào lưu thủ thành Đại Hưng Đại Vương Dương Hựu, mặc dù mờ mịt một hồi nhưng rất nhanh hắn liền minh bạch đây là một thời đại quần hùng tranh bá, cường giả vi tôn, kẻ yếu cũng không đáng thương.
Giống như Dương Hựu trong lịch sử, sau khi thành Đại Hưng bị đánh hạ, thân bất do kỷ bị Lý Uyên tôn làm hoàng đế. Hoàng đế - một từ chí cao vô thượng, nhìn như quyền lợi vô biên thế nhưng nếu thêm vào 2 chữ "con rối" thì lại vô cùng thê lương. Sau đó nhường ngôi, rồi lại bị giết, đều là kết cục của Dương Hựu làm kẻ yếu trong lịch sử!
Lý Uyên là phản tặc sao? Có lẽ, trong một thời đại quần hùng tranh bá như thế, hắn bất quá là một phương chư hầu thừa thế xông lên. Chỉ là trong lịch sử hắn là kẻ cười cuối cùng, từ đó sinh ra một cái vương triều gọi là Đại Đường!
Dương Hựu hận Lý Uyên sao? Có lẽ có một chút, hận ý kiểu này không phải từ bản thân "Dương Hựu" mà nhiều hơn là địch ý. Dương Hựu xuyên qua mà đến nếu muốn tiếp tục sống sót nhất định phải đối kháng Lý Uyên, đem một đám phản tặc Lý Uyên, Tiết Cử, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung... v.v... tiêu diệt tất cả.
Cho nên Dương Hựu nhất định phải không từ thủ đoạn. Đối với Dương Hựu mà nói, lớn nhất hiện thực là phải sống tiếp, cái gì nhân nghĩa, đạo đức - nhất định phải xây dựng trên cơ sở mình có thể sống sót.
Mà Lý Trí Vân là một con cờ.
Dương Hựu chậm rãi bước tới, nhìn Lý Trí Vân đang nằm trên đệm giường thở dốc. Bỗng nhiên Dương Hựu cười, hắn nhìn ra được Lý Trí Vân mập lên, thân thể cũng trở nên yếu đuối, càng quan trọng hơn là ý chí của hắn dường như cũng không mạnh mẽ như trước kia.
Một đối thủ không có đấu chí thì không có uy hiếp chút nào. Cho dù thời khắc này Lý Trí Vân không phải là đối thủ, nhưng hắn lại là một cái thẻ đánh bạc trọng yếu để đối kháng Lý Uyên, đối kháng Lý Tú Ninh.
"Ngươi sống thế nào?" Thanh âm Dương Hựu rất là lãnh đạm.
Lý Trí Vân chưa từng trải qua chuyện gì khổ, mà lại là thiếu niên mới 14 tuổi, tâm trí chưa thành thục. Hắn hiển nhiên không biết dự định của Dương Hựu, thấy Dương Hựu hỏi, hắn vội vàng leo lên bậc cửa, nhìn vẻ mặt khí khái của Dương Hựu đáp trả: "Đa tạ điện hạ ban thưởng, ta sống vẫn tốt, ăn đủ no, mặc đủ ấm."
Dương Hựu cười hỏi: "Cô cho ngươi 2 lựa chọn, một là tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy, mỗi ngày đều ăn ngon uống sướng, còn có mỹ nữ làm bạn, chỉ cần thỉnh thoảng ngươi vì cô làm một ít việc nhỏ." Nhìn ánh mắt ngờ vực của Lý Trí Vân, Dương Hựu bổ sung: "Một ít việc nhỏ rất đơn giản."
"Mà ngược lại một cái, chính là phải chết!" Khẩu khí lạnh lùng của Dương Hựu khiến trong lòng Lý Trí Vân run lên. Lúc này, 2 tên cấm quân đi tới, kéo một người qua.
Người kia dường như bị tra khảo rất nặng, trên mặt tóc tai rối bời, che khuất khuôn mặt, nhưng dưới ánh đèn dầu Lý Trí Vân vẫn nhìn thấy vết máu mà giật mình. Người này đã không đi lại được, chỉ có thể để 2 tên cấm quân thân thể khỏe mạnh kéo lấy. Đi qua chỗ nào chỗ ấy bị máu tươi nhiễm đỏ, trở thành một vệt máu quanh co.
"Ngươi biết hắn là ai không?" Dương Hựu cười. Lúc này, 2 tên cấm quân đi lại phía sau Dương Hựu. Độc Cô Thiên Sơn duỗi tay tóm lấy người kia, tay còn lại kéo đầu hắn lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết máu.
"A!" Lý Trí Vân lấy làm kinh hãi. Dù trên mặt người này có không ít vết roi, nhưng khuôn mặt thanh tú này hắn không nhìn lầm: "Là tứ tỷ phu!"
"Không sai, hắn chính là Đoạn Luân, thứ tử của Đoạn Văn Chấn!" Dương Hựu lạnh lùng nói, khẩu khí này khiến trong lòng Lý Trí Vân bốc lên một làn hơi lạnh. Nhìn thấy bộ dáng Đoạn Luân máu thịt be bét, Lý Trí Vân "phù phù" một tiếng quỳ xuống, trong lòng của hắn sợ hãi đến cực điểm.
"A Vân, không cần phải sợ, chẳng mấy chốc Đường công sẽ đánh vỡ thành Đại Hưng, rồi lại đem tiểu tử này thiên đao vạn quả!" Đoạn Luân nói, tính tình hắn cứng cỏi, vừa mới nghe Dương Hựu chiêu hàng nhịn không được cao giọng tức giận mắng, cuối cùng bị Dương Hựu mạnh mẽ quất roi một hồi.
Lý Trí Vân lui 2 bước, nói: "Tứ tỷ phu, ngươi còn sống?"
"Khà khà, ta không chết dễ dàng như vậy!" Đoạn Luân cười hắc hắc, thanh âm giống như quạ đen vô cùng khó nghe.
Dương Hựu ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Đoạn Luân, trong mắt đầy vẻ miệt thị, "Ngươi đương nhiên không thể chết dễ dàng như vậy, cô vẫn chờ để ngươi nhìn xem con của ngươi chết thế nào."
Thân thể Đoạn Luân chấn động. Nữ nhi của hắn Đoạn U năm nay mới 3 tuổi, do vợ trước sinh, lớn lên trắng mịn đáng yêu, nhu thuận lanh lợi cho nên mặc dù là nữ hài tử nhưng vẫn được Đoạn Luân yêu thích. Cho dù vợ sau Lý Tú Văn cũng mười phần sủng ái Đoạn U. Đoạn Luân không sợ chết, thậm chí hắn không sợ mang tội danh tạo phản. Sau này chỉ cần Đường công lấy được thiên hạ, đây còn có thể coi là tạo phản sao? Đây gọi là nghĩa quân, nghĩa quân vì dân phạt tội!
Mặc dù Đoạn Luân không sợ chết, nhưng trong lòng hắn có 2 điều lo lắng. Một là thê tử Lý Tú Văn, mặc dù chung quy Lý Tú Văn thích ăn dấm. Một điều khác chính là nữ nhi Đoạn U. Nghe Dương Hựu uy hiếp, hắn nhịn không được vùng vẫy mấy cái, mắng: "Ngươi là một tên ma quỷ!"
"Ngươi sai!" Dương Hưu vẫy vẫy đầu ngón tay, nhìn vẻ e ngại của Lý Trí Vân, Dương Hựu cười nói: "Đối với những kẻ phản tặc giống như ngươi, nhiều lần thụ ân nước lại không nghĩ đến báo đáp, cô nhất định sẽ không nhân nhượng. Ngươi coi cô là tiểu hài tử, không hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc hay sao?"
Dương Hựu nói xong, vung tay lên. Độc Cô Thiên Sơn đem Đoạn Luân kéo đến một nhà giam khác. Rất nhanh, theo chỉ thị của Dương Hựu, hai tay Đoạn Luân bị còng lại rồi trói vào cây cột. Độc Cô Thiên Sơn lấy ra một cây roi da, múa vài vòng trên không trung, tiếng vang đùng đùng khiến Lý Trí Vân càng thêm e sợ.
"Đừng quên chấm một ít nước muối." Thanh âm Dương Hựu vang lên.
"Vâng, điện hạ!" Độc Cô Thiên Sơn trả lời. Cấm quân sớm đã đem một cái chậu nhỏ đựng đầy nước muối mang đến. Độc Cô Thiên Sơn ngâm roi da vào trong nước muối rồi mới huơ roi da quất vào người Đoạn Luân.
"A!" Mặc dù tính tình Đoạn Luân cứng cỏi, nhưng roi da ngâm nước muối quất vào người lại đau như vậy khiến Đoạn Luân nhịn không được kêu thành tiếng.
Dương Hựu nheo mắt nhìn Lý Trí Vân, chỉ thấy Lý Trí Vân nắm chặt cột gỗ, nhìn cảnh Đoạn Luân bị quật, nghe tiếng rên thống khổ của Đoạn Luân không ngừng truyền ra, sắc mặt Lý Trí Vân trở nên xanh xám. Hắn càng thấy sợ hãi, bỗng nhìn về phía Dương Hựu, chạy tới mấy bước nói: "Điện hạ, ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của người!"
--------------------------------- - Chú thích của người dịch (*) "hồng": chỉ kỹ nữ đang "hot".
Trước đó vài ngày, một người nam tử oai hùng bất phàm tìm Hồ Xuân Nhi, bảo nàng chỉ cần đi một nơi đặc biệt, mỗi lần đi sẽ được 2 xâu tiền. Đại Tùy lúc này mặc dù giá cả đang tăng, nhưng 2 xâu tiền vẫn là không ít, cơ bản có thể thỏa mãn nửa tháng chi phí của Hồ Xuân Nhi.
Mặc dù đi đến nhà giam có chút khiến Hồ Xuân Nhi mất mặt nhưng nghĩ tới dáng vẻ tú bà mỗi lần thấy mình đều lắc lắc đầu, Hồ Xuân Nhi vẫn khẽ cắn răng. Vì 2 xâu tiền, liều mạng! Đi vào trong nhà giam, Hồ Xuân Nhi lại ngoài ý muốn phát hiện chỗ này lại là nhà giam hoàng gia. Trách không được người kia cứ có vẻ thần bí, nhất định phải bịt mắt mình lại.
Hồ Xuân Nhi rất biết nói chuyện. Đối diện Lý Trí Vân đang thèm khát dị thường, rất nhanh Hồ Xuân Nhi đã dùng thủ đoạn cao siêu khiến Lý Trí Vân trở nên ngoan ngoãn, đối với Hồ Xuân Nhi nói gì nghe nấy.
Mà điều khiến Hồ Xuân Nhi càng thêm kinh ngạc chính là người ngồi tù này lại là nhi tử của Lý Uyên tiếng tăm lừng lẫy, đệ đệ của Lý Tú Ninh thủ lĩnh của quần đạo một dãy Quan Trung. Tin tức này khiến Hồ Xuân Nhi chấn kinh, lại khiến cho nàng nảy sinh một ý nghĩ. Dù sao cũng là phụng mệnh làm việc, vậy cũng không ngại cùng Lý Trí Vân lôi kéo quan hệ. Nói không chừng sau này phụ tử Lý Uyên đoạt lấy thành Đại Hưng, Lý Trí Vân có thể xem trọng đoạn tình này mà cho mình một cái xuất thân đây?
Nghĩ đến đây, Hồ Xuân Nhi lại càng sử dụng tất cả vốn liếng, hết sức lấy lòng Lý Trí Vân.
Giờ này Lý Trí Vân đang thở dốc. Hắn cũng không biết tại sao trong lòng luôn có một luồng khát khao nữ nhân, mà mỗi lần cơm nước xong xuôi thì khát khao này lại càng mãnh liệt. Đây phải chăng gọi là "no cơm ấm cật, dậm dật sinh ra"? Lý Trí Vân hơi ngờ vực không hiểu. Hắn hiểu được thân phận của mình, cũng rõ ràng tình cảnh của chính mình. Theo lý mà nói, hắn mới 14 tuổi lẽ ra phải có cảm giác nguy cơ mãnh liệt mới đúng, mà Dương Hựu lại đối với hắn cũng quá tốt một chút.
Khác với nhà giam bên cạnh, nhà giam cầm tù Lý Trí Vân có giường phủ đệm dày, chăn lông ấm áp. Lúc ban đêm Lý Trí Vân không cần lo lắng sẽ bị lạnh lẽo đánh thức. Đãi ngộ phạm nhân như vậy trước đây chưa bao giờ có.
Mỗi ngày cơm canh ngon miệng, trong ngực mềm mại khiến Lý Trí Vân cảm thấy ngoại trừ không được tự do, rất nhiều chỗ còn hơn cả lúc ở Hà Đông. Bất tri bất giác, Lý Trí Vân tuổi nhỏ đã rơi vào trong bẫy của Dương Hựu.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà giam vang lên tiếng bước chân. Một tên ngục tốt đi đến quát: "Đã đến giờ, ngươi đi nhanh đi!"
Hồ Xuân Nhi nhíu nhíu mày, những tên ngục tốt cao lớn thô kệch này cắt ngang suy nghĩ của nàng. Điều này khiến nàng không cao hứng. Nhưng nàng biết những tên ngục tốt này nàng không thể trêu. Hồ Xuân Nhi nũng nịu hừ một tiếng, từ từ mặc y phục.
"Nhanh lên!" Bất ngờ, ngục tốt lại thúc giục liên tiếp.
Trong lòng Hồ Xuân Nhi càng thêm mất hứng. Lý Trí Vân lại cười hắc hắc, vươn tay sờ soạng mấy cái trên người Hồ Xuân Nhi, nói: "Mỹ nhân nhi mau về đi, ngày mai lại đến!" Hồ Xuân Nhi uốn éo thân thể mấy cái, mừng khấp khởi mặc lại y phục rồi mới nện bước loạng choạng ra khỏi nhà giam.
Vừa ra khỏi nhà giam, mắt Hồ Xuân Nhi liền bị bịt kín rồi mới theo lệ cũ theo người đi ra khỏi hoàng cung.
Lúc này Hồ Xuân Nhi nghe được tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó là thanh âm mọi người thấp giọng hô. Lỗ tai Hồ Xuân Nhi vểnh lên muốn nghe rõ ràng hơn nhưng rất nhanh đã bị mang ra ngoài.
Người vừa đến chính là Dương Hựu. Hắn đi vào nhà giam đã nhìn thấy Lý Trí Vân nằm trên đệm giường, mặt vẫn còn vẻ thẹn thùng. Thấy tình hình này Dương Hựu cười lạnh một tiếng.
Dương Hựu không tự nhận là người tốt. Khi hắn phát hiện mình xuyên qua đến những năm cuối Đại Tùy, mà lại nhập thân vào lưu thủ thành Đại Hưng Đại Vương Dương Hựu, mặc dù mờ mịt một hồi nhưng rất nhanh hắn liền minh bạch đây là một thời đại quần hùng tranh bá, cường giả vi tôn, kẻ yếu cũng không đáng thương.
Giống như Dương Hựu trong lịch sử, sau khi thành Đại Hưng bị đánh hạ, thân bất do kỷ bị Lý Uyên tôn làm hoàng đế. Hoàng đế - một từ chí cao vô thượng, nhìn như quyền lợi vô biên thế nhưng nếu thêm vào 2 chữ "con rối" thì lại vô cùng thê lương. Sau đó nhường ngôi, rồi lại bị giết, đều là kết cục của Dương Hựu làm kẻ yếu trong lịch sử!
Lý Uyên là phản tặc sao? Có lẽ, trong một thời đại quần hùng tranh bá như thế, hắn bất quá là một phương chư hầu thừa thế xông lên. Chỉ là trong lịch sử hắn là kẻ cười cuối cùng, từ đó sinh ra một cái vương triều gọi là Đại Đường!
Dương Hựu hận Lý Uyên sao? Có lẽ có một chút, hận ý kiểu này không phải từ bản thân "Dương Hựu" mà nhiều hơn là địch ý. Dương Hựu xuyên qua mà đến nếu muốn tiếp tục sống sót nhất định phải đối kháng Lý Uyên, đem một đám phản tặc Lý Uyên, Tiết Cử, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung... v.v... tiêu diệt tất cả.
Cho nên Dương Hựu nhất định phải không từ thủ đoạn. Đối với Dương Hựu mà nói, lớn nhất hiện thực là phải sống tiếp, cái gì nhân nghĩa, đạo đức - nhất định phải xây dựng trên cơ sở mình có thể sống sót.
Mà Lý Trí Vân là một con cờ.
Dương Hựu chậm rãi bước tới, nhìn Lý Trí Vân đang nằm trên đệm giường thở dốc. Bỗng nhiên Dương Hựu cười, hắn nhìn ra được Lý Trí Vân mập lên, thân thể cũng trở nên yếu đuối, càng quan trọng hơn là ý chí của hắn dường như cũng không mạnh mẽ như trước kia.
Một đối thủ không có đấu chí thì không có uy hiếp chút nào. Cho dù thời khắc này Lý Trí Vân không phải là đối thủ, nhưng hắn lại là một cái thẻ đánh bạc trọng yếu để đối kháng Lý Uyên, đối kháng Lý Tú Ninh.
"Ngươi sống thế nào?" Thanh âm Dương Hựu rất là lãnh đạm.
Lý Trí Vân chưa từng trải qua chuyện gì khổ, mà lại là thiếu niên mới 14 tuổi, tâm trí chưa thành thục. Hắn hiển nhiên không biết dự định của Dương Hựu, thấy Dương Hựu hỏi, hắn vội vàng leo lên bậc cửa, nhìn vẻ mặt khí khái của Dương Hựu đáp trả: "Đa tạ điện hạ ban thưởng, ta sống vẫn tốt, ăn đủ no, mặc đủ ấm."
Dương Hựu cười hỏi: "Cô cho ngươi 2 lựa chọn, một là tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy, mỗi ngày đều ăn ngon uống sướng, còn có mỹ nữ làm bạn, chỉ cần thỉnh thoảng ngươi vì cô làm một ít việc nhỏ." Nhìn ánh mắt ngờ vực của Lý Trí Vân, Dương Hựu bổ sung: "Một ít việc nhỏ rất đơn giản."
"Mà ngược lại một cái, chính là phải chết!" Khẩu khí lạnh lùng của Dương Hựu khiến trong lòng Lý Trí Vân run lên. Lúc này, 2 tên cấm quân đi tới, kéo một người qua.
Người kia dường như bị tra khảo rất nặng, trên mặt tóc tai rối bời, che khuất khuôn mặt, nhưng dưới ánh đèn dầu Lý Trí Vân vẫn nhìn thấy vết máu mà giật mình. Người này đã không đi lại được, chỉ có thể để 2 tên cấm quân thân thể khỏe mạnh kéo lấy. Đi qua chỗ nào chỗ ấy bị máu tươi nhiễm đỏ, trở thành một vệt máu quanh co.
"Ngươi biết hắn là ai không?" Dương Hựu cười. Lúc này, 2 tên cấm quân đi lại phía sau Dương Hựu. Độc Cô Thiên Sơn duỗi tay tóm lấy người kia, tay còn lại kéo đầu hắn lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết máu.
"A!" Lý Trí Vân lấy làm kinh hãi. Dù trên mặt người này có không ít vết roi, nhưng khuôn mặt thanh tú này hắn không nhìn lầm: "Là tứ tỷ phu!"
"Không sai, hắn chính là Đoạn Luân, thứ tử của Đoạn Văn Chấn!" Dương Hựu lạnh lùng nói, khẩu khí này khiến trong lòng Lý Trí Vân bốc lên một làn hơi lạnh. Nhìn thấy bộ dáng Đoạn Luân máu thịt be bét, Lý Trí Vân "phù phù" một tiếng quỳ xuống, trong lòng của hắn sợ hãi đến cực điểm.
"A Vân, không cần phải sợ, chẳng mấy chốc Đường công sẽ đánh vỡ thành Đại Hưng, rồi lại đem tiểu tử này thiên đao vạn quả!" Đoạn Luân nói, tính tình hắn cứng cỏi, vừa mới nghe Dương Hựu chiêu hàng nhịn không được cao giọng tức giận mắng, cuối cùng bị Dương Hựu mạnh mẽ quất roi một hồi.
Lý Trí Vân lui 2 bước, nói: "Tứ tỷ phu, ngươi còn sống?"
"Khà khà, ta không chết dễ dàng như vậy!" Đoạn Luân cười hắc hắc, thanh âm giống như quạ đen vô cùng khó nghe.
Dương Hựu ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Đoạn Luân, trong mắt đầy vẻ miệt thị, "Ngươi đương nhiên không thể chết dễ dàng như vậy, cô vẫn chờ để ngươi nhìn xem con của ngươi chết thế nào."
Thân thể Đoạn Luân chấn động. Nữ nhi của hắn Đoạn U năm nay mới 3 tuổi, do vợ trước sinh, lớn lên trắng mịn đáng yêu, nhu thuận lanh lợi cho nên mặc dù là nữ hài tử nhưng vẫn được Đoạn Luân yêu thích. Cho dù vợ sau Lý Tú Văn cũng mười phần sủng ái Đoạn U. Đoạn Luân không sợ chết, thậm chí hắn không sợ mang tội danh tạo phản. Sau này chỉ cần Đường công lấy được thiên hạ, đây còn có thể coi là tạo phản sao? Đây gọi là nghĩa quân, nghĩa quân vì dân phạt tội!
Mặc dù Đoạn Luân không sợ chết, nhưng trong lòng hắn có 2 điều lo lắng. Một là thê tử Lý Tú Văn, mặc dù chung quy Lý Tú Văn thích ăn dấm. Một điều khác chính là nữ nhi Đoạn U. Nghe Dương Hựu uy hiếp, hắn nhịn không được vùng vẫy mấy cái, mắng: "Ngươi là một tên ma quỷ!"
"Ngươi sai!" Dương Hưu vẫy vẫy đầu ngón tay, nhìn vẻ e ngại của Lý Trí Vân, Dương Hựu cười nói: "Đối với những kẻ phản tặc giống như ngươi, nhiều lần thụ ân nước lại không nghĩ đến báo đáp, cô nhất định sẽ không nhân nhượng. Ngươi coi cô là tiểu hài tử, không hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc hay sao?"
Dương Hựu nói xong, vung tay lên. Độc Cô Thiên Sơn đem Đoạn Luân kéo đến một nhà giam khác. Rất nhanh, theo chỉ thị của Dương Hựu, hai tay Đoạn Luân bị còng lại rồi trói vào cây cột. Độc Cô Thiên Sơn lấy ra một cây roi da, múa vài vòng trên không trung, tiếng vang đùng đùng khiến Lý Trí Vân càng thêm e sợ.
"Đừng quên chấm một ít nước muối." Thanh âm Dương Hựu vang lên.
"Vâng, điện hạ!" Độc Cô Thiên Sơn trả lời. Cấm quân sớm đã đem một cái chậu nhỏ đựng đầy nước muối mang đến. Độc Cô Thiên Sơn ngâm roi da vào trong nước muối rồi mới huơ roi da quất vào người Đoạn Luân.
"A!" Mặc dù tính tình Đoạn Luân cứng cỏi, nhưng roi da ngâm nước muối quất vào người lại đau như vậy khiến Đoạn Luân nhịn không được kêu thành tiếng.
Dương Hựu nheo mắt nhìn Lý Trí Vân, chỉ thấy Lý Trí Vân nắm chặt cột gỗ, nhìn cảnh Đoạn Luân bị quật, nghe tiếng rên thống khổ của Đoạn Luân không ngừng truyền ra, sắc mặt Lý Trí Vân trở nên xanh xám. Hắn càng thấy sợ hãi, bỗng nhìn về phía Dương Hựu, chạy tới mấy bước nói: "Điện hạ, ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của người!"
--------------------------------- - Chú thích của người dịch (*) "hồng": chỉ kỹ nữ đang "hot".