Hám Đường

Chương 35 : Tử chiến Lam Điền (4)

Ngày đăng: 20:48 27/03/20

Tiếng vó ngựa vang vang, phía trước đèn đuốc thưa thớt, dưới ánh trăng Lý Tú Ninh nhìn thấy đại doanh của Lý Thần Thông.
Lúc này đại doanh của Lý Thần Thông hẳn là đèn đuốc sáng trưng mới đúng, sao lại quạnh quẽ như vậy? Rất nhanh, sau khi hỏi thăm Lý Tú Ninh đã có được đáp án. Trong đại doanh, ngoại trừ thương binh không thể tác chiến, có thể nói Lý Thần Thông đã dốc toàn bộ lực lượng, kết quả này rất là ngoài ý muốn của Lý Tú Ninh.
Nàng vội vàng mang thân binh chạy đến Lam Điền. Lúc này còn chưa hạ được Lam Điền, Lý Thần Thông lại chưa thông báo quân tình, Lý Tú Ninh cảm thấy chuyện này rất không ổn. Rốt cuộc quân coi giữ Lam Điền có năng lực gì mà có thể làm Lý Thần Thông ăn quả đắng?
Sau một nén nhanh, Lý Tú Ninh đã nhìn thấy phía trước đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ truyền đến tiếng hô giết. Quân Tùy thế mà ương ngạnh đến nước này, xem ra năng lực thủ tướng không kém a! Lý Tú Ninh suy nghĩ thì Lý Thần Thông nhận được tin tức, đã đến nghênh đón Lý Tú Ninh.
Sắc mặt Lý Thần Thông vô cùng khó coi, y cũng biết không thể giấu diếm sự việc được nữa. Mặc dù Lý Tú Ninh là chất nữ của y, nhưng cũng là Đại tổng quản, y cũng cam tâm tình nguyện nhận sự lãnh đạo của Lý Tú Ninh, hôm nay việc này làm không được tốt, trên phương diện mặt mũi Lý Thần Thông cũng thấy áy náy.
"Đại tổng quản!" Lý Thần Thông nói.
Sắc mặt Lý Tú Ninh âm trầm khiến trong lòng Lý Thần Thông vô cùng lo lắng. Y biết hai ngày nay trong lòng Lý Tú Ninh vô cùng không tốt, trong đó có nguyên nhân huyện Lam Điền, cũng có nguyên nhân Lý Tú Văn cho nên sau khi mở miệng, y lại ngậm miệng không nói.
Lý Tú Ninh giục ngựa tiến lên, 200 thân binh theo sau. Mã Tam Bảo cười lạnh, đây là kết quả mà hắn vui lòng nhìn thấy. Hắn cho rằng nếu như hắn là chủ soái, trong ngày hôm qua đã có thể đánh hạ Lam Điền. Không có khí giới công thành? Hừ hừ, chỉ cần dùng bao cát chất lên, dựa vào tường thành không cao lớn bao nhiêu của huyện Lam Điền làm sao đỡ nổi đây?
Một đoàn người đi về phía cửa bắc. Lúc này, tiếng la giết càng rõ ràng hơn. Có nơi đã đốt đuốc chuẩn bị đánh đêm. Trên tường thành người người nhốn nháo, quân Tùy chống cự rất ngoan cường. Lý Tú Ninh nhanh chóng nhìn thấy thân ảnh của Sử Vạn Bảo, chỉ thấy tay y huơ Kim ty đại hoàn đao, đánh đâu thắng đó.
Xem ra trước khi trời tối nhất định có thể hạ được Lam Điền. Điều này khiến trong lòng Lý Tú Ninh yên ổn một chút, được như vậy thì ngày mai có thể tập trung binh lực tiêu diệt quân Tùy thành Đại Hưng. Nếu trận chiến này thắng đẹp, nói không chừng còn có thể thừa cơ đánh hạ thành Đại Hưng!
Nhưng mà đúng lúc này, thân ảnh quen thuộc kia bỗng nhiên rơi xuống tường thành, Lý Thần Thông trừng lớn hai mắt, Mã Tam Bảo mừng thầm trong bụng, Lý Tú Ninh lại khẽ thở dài một tiếng.
Sau một khắc, tiếng hoan hô quân Tùy trên đầu thành chấn động, âm thanh xa xa truyền đến: "Sử Vạn Bảo đã chết! Sử Vạn Bảo đã chết!"
Quân Sử Vạn Bão nghe được lời này, lại nhìn thấy Sử Vạn Bảo rơi xuống tường thành, trong lúc nhất thời sống chết không rõ, khí thế lập tức hạ xuống, bị quân Tùy công kích, binh sĩ vốn đang chiếm cứ tường thành nhao nhao bị đuổi xuống.
Eo, ngực Sử Vạn Bảo bị thương đâm trúng, y cảm thấy đau đớn thấu phổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng rát, y xoay người muốn đứng dậy nhưng thắt lưng đau như khoan tim khiến y dường như không thở nổi. Lúc này mấy tên thân binh chạy đến, ra sức đỡ Sử Vạn Bảo dậy.
"Tướng quân, rút lui đi!" Thân binh nói.
Trong lòng Sử Vạn Bảo không cam tâm, nhưng y ngẩng đầu nhìn lên thấy khí thế quân Tùy dâng cao, đã lần nữa chiếm lại đầu tường, mà các huynh đệ lại bị đả kích rất lớn. Y thở dài thật sâu, nói: "Rút lui!"
"Mau rút lui, mau rút lui!" Các thân binh hô hào, cõng Sử Vạn Bảo chạy về phía sau. Sử Vạn Bảo vừa rút lui, một chút sĩ khí cuối cùng của các binh sĩ cũng hao hết. Chủ tướng cũng trốn, còn đánh gì nữa?
Trên tường thành, quân Tùy nhìn thấy Sử Vạn Bảo hoảng hốt đào tẩu, tiếng hoan hô dậy đất. Lý Tập Dự lại vô cùng tỉnh táo. Hắn lấy cung nỏ, rút tên, giương cung cài tên, rồi mới nheo mắt, cẩn thận lần theo thân ảnh Sử Vạn Bảo.
Tiếng la của binh sĩ không ảnh hưởng chút nào đến Lý Tập Dự, chỉ thấy hai tay hắn vững vàng di chuyển, hắn bỗng cười lạnh, buông ngón tay, dây cung vút ra, mũi tên như điện chớp bay về phía lưng Sử Vạn Bảo.
"A!" Một tiếng hét thảm. Lý Tập Dự cũng không hài lòng, mũi tên này hắn nhắm vào sau lưng, nhưng lúc trúng tên lại có sai lầm, chỉ trúng bả vai. Điều này khiến Lý Tập Dự có chút tiếc nuối.
"Vừa rồi đa tạ ân cứu mạng của Lý tướng quân!" Lúc này Nghiêu Quân Tố nói. Hắn cũng không quá quen Lý Tập Dự, hắn vẫn cho rằng Lý Tập Dự là một tướng lĩnh thiên về văn vẻ, là một nho tướng, nghĩ không ra hôm nay đầu tiên là cứu mình một mạng, sau đó lại thi triển thần xạ cho Sử Vạn Bảo một bài học.
"Nghiêu tướng quân khách khí, đều là ra sức vì nước!" Lý Tập Dự nói.
Thấy đại quân Sử Vạn Bảo rút lui, trong lòng Nghiêu Quân Tố lúc này mới an tâm một chút, tinh thần thả lỏng xuống. Hắn bỗng cảm thấy cánh tay tê dại, giơ bàn tay lên, chỉ thấy hổ khẩu vết máu loang lổ, đã nứt ra một cái khe, máu tươi đang trào ra.
Nghiêu Quân Tố đối chiến với Sử Vạn Bảo, võ công Sử Vạn Bảo cao hơn một bậc, lại thêm Kim ty đại hoàn đao đã lớn lại nặng, Nghiêu Quân Tố chỉ dựa vào một tấm lòng trung cùng chiến ý hừng hực mới miễn cưỡng ngăn được Sử Vạn Bảo. Mặc dù như thế, nếu không có Lý Tập Dự cứu giúp, chỉ sợ Nghiêu Quân Tố cũng sẽ thân một nơi đầu một nẻo.
Lúc này, thân binh tiến đến băng bó vết thương cho Nghiêu Quân Tố. Nghiêu Quân Tố tươi cười nói: "Điện hạ lệnh ta giữ vững 2 ngày, may là hôm qua địch nhân không công thành, nếu không thiết nghĩ hậu quả không chịu nổi."
Lý Tập Dự nhìn bó đuốc phía trước dần dần đi xa, nói: "Mặc dù quân địch rút lui, nhưng Lý Tú Ninh không phải hạng người bình thường, tối nay càng quan trọng hơn, nhất định phải cẩn thận hơn nữa."
Nghiêu Quân Tố gật gật đầu, nói: "Đúng là như vậy!"
Sau đó, lượng lớn dân phu xông lên, phối hợp quân Tùy dọn dẹp tử thi trên tường thành, lột bỏ áo giáp rồi mới đem những binh lính này hỏa táng, đưa tro cốt về nhà bọn họ. Còn địch nhân thì từ từ vận chuyển ra ngoài thành. Thừa dịp bóng đêm, Nghiêu Quân Tố còn phái người dọn dẹp sông hộ thành một lần.
Trong cuộc chiến phòng thủ lúc xế chiều, tổn thất của quân Tùy càng lớn, thương vong hơn 1000, trong đó 200 người chiến tử, 600 người trọng thương mất sức chiến đấu, cộng với tổn thất buổi sáng, tổn thất của quân Tùy đã vượt hơn một phần ba binh lực. Tổn thất này quá lớn, lúc này Nghiêu Quân Tố không khỏi sợ sệt một hồi, nếu như hôm qua địch nhân lập tức công thành chỉ sợ huyện Lam Điền chèo chống không tới 2 ngày.
Tổn thất quân Tùy mặc dù to lớn, nhưng tổn thất của Lý Tú Ninh càng lớn. Sau khi kiểm kê, Lý Tú Ninh phát hiện sự tổn thất đã đến tình trạng khó chấp nhận. Trong 1 vạn tinh nhuệ đã có 3000 người chiến tử, trong đó có 300 kỵ binh tinh nhuệ, binh sĩ trọng thương cũng đến 3000, có nghĩa là tổn thất đã tới 6000, 4000 binh sĩ còn sót lại cũng hầu như đều bị thương nhẹ.
Tên khốn này lại dùng kỵ binh đi xung kích quân Tùy? Lý Tú Ninh cảm thấy đau đầu một trận. Lúc này, Lý Thần Thông đi vào đại trướng, nói: "Đại tổng quản, người Sử Vạn Bảo trúng 2 thương, cánh tay trúng một tiễn, đầu tiễn xâm nhập vào xương, chỉ sợ không tĩnh dưỡng nửa năm thì khó mà khôi phục."
Lý Tú Ninh khoát khoát tay, nói: "Ngồi xuống đi!"
Lý Thần Thông ngồi xếp bằng trong trướng, binh sĩ bên cạnh bưng lên sữa đặc cùng thức ăn. Lý Thần Thông đã rất đói, hắn ăn một miếng rồi lại đặt đũa xuống nói: "Đại tổng quản, cánh quân Tùy này giảo hoạt dị thường, sức chiến đấu vô cùng cường hãn."
Lời Lý Thần Thông chưa dứt nhưng Lý Tú Ninh đã minh bạch Lý Thần Thông muốn giải vây cho Sử Vạn Bảo. Nàng suy nghĩ một chút, vì trấn an Lý Thần Thông, hay nói đúng hơn là trấn an thế lực các bên, nàng mở miệng nói: "Chính xác là lần này quân Tùy quá ương ngạnh. Bất quá trong quân phải có quy củ, Sử Vạn Bảo công thành bất lợi, tổn binh hao tướng, nhất định phải truy cứu tội lỗi."
Mã Tam Bảo ở bên cạnh gắp một miếng thức ăn, chậm rãi ung dung ăn một miếng, cũng không nói lời nào.
Bờ môi Lý Thần Thông giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Lý Tú Ninh nhìn lướt qua 2 người, cười nói: "Bất quá hôm nay Sử Vạn Bảo dẫn binh tử chiến đến mức bản thân bị trọng thương, những chuyện này ta đều nhìn thấy. Như vầy đi, quan chức của hắn hạ xuống một cấp, làm Chấn Uy tướng quân đi."
Sử Vạn Bảo vốn là chính thất phẩm Trấn Viễn tướng quân, hạ một cấp là tòng thất phẩm. Trừng phạt này Lý Thần Thông có thể tiếp nhận, hắn chỉ sợ trừng phạt quá nặng, khiến Sử Vạn Bảo bất mãn, tạo thành hỗn loạn trong nội bộ. Thực ra, mặc dù tài năng Lý Thần Thông không được tốt, nhưng lại biết nhìn xa, nếu không đã không chắp tay nhường đại quyền cho Lý Tú Ninh.
Mã Tam Bảo ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường. Lúc này Lý Tú Ninh nói thêm: "Ta đã nhận được mật báo, ngày mai trong thành Đại Hưng xuất binh đến đây cứu viện Lam Điền."
Lý Thần Thông ngẩng đầu hỏi: "Trong thành Đại Hưng xuất binh bao nhiêu?"
Lý Tú Ninh cười nói: "Dựa theo tình báo, không đến 6000 người."
"6000 người?" Lý Thần Thông lấy làm kinh hãi, hắn nghĩ, trong thành Đại Hưng xuất binh 6000 không phải là đùa giỡn hay sao? Hắn suy nghĩ, nói: "Chẳng lẽ có âm mưu gì?"
Lý Tú Ninh trầm ngâm một lát, nàng quyết định thay đổi kế hoạch. Lúc đầu cho rằng có thể đánh hạ Lam Điền, nhưng bây giờ Lam Điền vẫn vững chắc như cũ, chứng minh Dương Hưu còn có trò khác. Nàng chậm rãi nói: "Mặc kệ hắn có âm mưu gì, quân ta đóng cửa không đánh, tử thủ đại doanh, dù hắn có có mưu kế gì cũng không làm trò gì được." Ngừng lại một lát, Lý Tú Ninh nói tiếp: "Bây giờ trong doanh ngươi hơn phân nửa là thương binh, ngày mai sớm sắp xếp đến doanh ta đi!"
Lý Tú Ninh cân nhắc 7000 người này đã có 3000 người trọng thương, có thể nói hầu như không có sức chiến đấu. 4000 người muốn vây khốn Lam Điền vẫn có độ khó, huống chi là vừa trải qua một trận thất bại. Ngày mai quân Tùy sẽ xuất binh, nếu tập trung binh lực tiến đánh chỉ sợ Lý Thần Thông thủ không được đại doanh, chi bằng hợp binh một chỗ với mình, tránh bị quân Tùy lợi dụng sơ hở.
......
Ngày mai xuất binh, bầu không khí trong thành Đại Hưng vô cùng bận rộn. Ban ngày Dương Hựu thị sát một lần, có thể là do ảnh hưởng của trận chiến Phong Nguyên, sĩ khí binh lính dường như tăng vọt. Mà ban thưởng đêm qua của Dương Hựu càng khiến đám binh sĩ Đông cung lòng tin dạt dào.
Ban chiều Dương Hựu lại sai người chuyển tiền đồng từ phủ khố đến Tây Uyển doanh, khao thưởng các binh sĩ. Đồng thời, Dương Hựu hứa hẹn sau khi đánh lui Lý Tú Ninh, nhất định sẽ luận công ban thưởng. Dương Hựu làm vậy cũng là bất đắc dĩ, dù sao trước đây hoàng gia gia gây ra chuyện nuốt lời(*), cho nên Dương Hựu chỉ phải khao thưởng sớm để các binh sĩ cảm thấy trận chiến này có thể kiếm lợi.
Mọi người đem đầu đặt ở lưng quần, không phải là vì tiền tài châu báu, vì tìm một cái tương lai sao?
Từ Tây Uyển trở về, đã là cuối giờ Hợi. Không lâu sau khi Dương Hựu bước vào Đông cung, liền nhận được một cái tin tức, Nghiêu Quân Tố đã giữ vững Lam Điền, đồng thời đả thương Sử Vạn Bảo! Trên chiến báo lại liệt kê kỹ càng tổn thất đại khái của quân Lý Tú Ninh, điều này khiến trong lòng Dương Hựu có chút cao hứng. Đương nhiên, tổn thất của quân Tùy cũng to lớn nhưng tỷ lệ này Dương Hựu có thể tiếp nhận.
Nghĩ đến ngày mai sẽ xuất binh, lại thành công phá vỡ kế hoạch Lý Tú Ninh cướp đoạt Lam Điền, trong lòng Dương Hựu cảm thấy rất tốt, ngủ thiếp đi trong gió đêm. Những ngày này hắn quá mức bận rộn, vốn còn muốn tự mình dẫn đầu hài đồng huấn luyện, nhưng đại chiến sắp đến, hắn lại không thể bỏ lại chuyện huấn luyện để sau.
Tiểu Quế Tử trông thấy Dương Hựu ngủ, bèn cầm một tấm chăn, đắp lên người Dương Hựu.
----------------------------------------- Chú thích của người dịch (*) Đề cập đến chuyện Dương Quảng bị quân Đột Quyết vây ở Nhạn Môn Quan, đã hứa với tướng sĩ sẽ thưởng hậu nếu mình trốn thoát, và cho ngưng chiến dịch chống Cao Câu Ly. Vì thế quân sĩ dần lấy lại khí thế. Tuy nhiên sau khi thoát khỏi vòng vây rồi, Dương Quảng không khao thưởng gì cho tướng sĩ mà còn định tiếp tục động binh ở Liêu Đông. Khi Phàn Tử Cái và Tiêu Vũ nhắc nhở vụ ban thưởng, Dương Quảng khiển trách Tử Cái và cách chức Tiêu Vũ.