Hám Đường

Chương 44 : Huấn luyện (hạ)

Ngày đăng: 20:48 27/03/20

Buổi chiều.
Mặt trời càng ngày càng to, đám trẻ con sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, đều xếp thành từng hàng trong sân, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Dương Hựu.
Trong tay Dương Hựu cầm một thanh hoành đao, cánh tay buộc mấy cái bao cát. Đây là biện pháp Dương Hựu nghĩ ra để gia tăng sức mạnh. Lúc bấy giờ, hắn biểu diễn một bộ đao pháp mà bình thường vẫn hay luyện tập, mỗi đao đều mang khí thế mười phần. Đối với điều này Dương Hựu cũng rất hài lòng.
Dương Hựu cũng không muốn đích thân ra trận giết địch, nhưng rèn luyện thân thể cường kiện là cần thiết. Hắn cũng không muốn giống như Lý Tú Ninh, bị tức giận đến thổ huyết.
Biểu diễn xong một bộ đao pháp, Dương Hựu thở ra một hơi, chỉ thấy ánh mắt đám trẻ con đầy sùng bái. Đây chính là hiệu quả Dương Hựu mong muốn. Hắn mỉm cười nói: "Các ngươi muốn học không?"
Đám trẻ con cùng kêu to: "Muốn học!"
"Rất tốt, từ hôm nay trở đi, trước hết các ngươi theo cô học đao pháp!" Dương Hựu cao giọng nói.
Đám trẻ con cùng nhau reo hò, chỉ cần học được đao pháp, về sau sẽ không bị người xấu khi dễ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến hoàng hôn. Đám trẻ con luyện tập rất nghiêm túc, rất nhiều người thở hổn hển. Dương Hựu buông hoành đao xuống, quát: "Xếp hàng!"
Đám trẻ con nghe thấy mệnh lệnh, nhanh chóng buông hoành đao xuống, xếp hàng theo đội ngũ. Dương Hựu hài lòng nhìn mọi người, nói: "Biểu hiện của các ngươi hôm nay khiến cô rất hài lòng, có điều thời gian này sẽ dài dằng dặc, hy vọng các ngươi có thể kiên trì bền bỉ, không nên từ bỏ giữa chừng."
Đám trẻ con gật gật đầu, đồng thanh: "Chúng tôi sẽ cố gắng học tập, không phụ kỳ vọng của điện hạ."
Dương Hựu gật gật đầu, nói: "Cô đã sai người chuẩn bị nước nóng, đồ ăn, trước tiên các ngươi có thể đi ngâm chân, sau đó ăn cơm, rồi đi nghỉ ngơi sớm. Đầu giờ Mão ngày mai, bắt đầu luyện tập."
Đám trẻ con cao giọng đáp lời, từng tốp tản ra. Dương Mai siết chặt vật trong tay, đang do dự thì bị một cô gái khác kéo đi.
Dương Hựu cũng mệt đến ngất ngư. Hắn quay lại Đông cung, Trương Oánh Oánh cùng Doãn Xuân Hoa đã chuẩn bị nước nóng, Dương Hựu đang muốn tắm rửa, Trương Oánh Oánh nói: "Điện hạ, để thiếp thân giúp người thay quần áo!"
Dương Hựu lắc đầu, nói: "Ngươi lui ra."
Doãn Xuân Hoa trừng mắt với Trương Oánh Oánh một cái, nói: "Điện hạ, hay là để thiếp thân đến hầu hạ người đi!"
Dương Hựu nhìn hai người, chợt bừng tỉnh hiểu ra. Hai người này vốn đang phục thị mẫu thân, chính mình lại muốn đem bọn họ về đây, chỉ sợ các nàng hiểu lầm là mình có ý với hai nàng. Nghĩ đến đấy, Dương Hựu vung tay lên, nói: "Tất cả các ngươi lui ra!"
Hai người lộ ra vẻ thất vọng, đúng lúc này, Dương Hựu bỗng hỏi: "Phụ thân hai người các ngươi sống tốt chứ?"
Doãn Xuân Hoa cướp lời đáp: "Đa tạ điện hạ, phụ thân sống rất tốt."
Trương Oánh Oánh cúi đầu xuống, nói: "Phụ thân thiếp thân nói điện hạ đối với hắn ân trọng như núi."
Dương Hựu gật gật đầu, nói: "Có cần gì, lại nói với cô. Các ngươi lui ra đi!"
Hai người Trương Oánh Oánh, Doãn Xuân Hoa thất vọng lui ra. Đi ra khỏi phòng, Trương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng: "Xuân Hoa, ngươi đang muốn tranh với ta sao?"
Doãn Xuân Hoa lắc mông, nói: "Trương Oánh Oánh, ngươi nhìn dáng vẻ không dằn nổi của ngươi xem, không phải là muốn trèo lên cành cây cao là điện hạ sao? Đáng tiếc, điện hạ người chướng mắt ngươi."
Trương Oánh Oánh hừ một tiếng, nói: "Coi như ta không lọt được vào mắt xanh của điện hạ, nhưng ngươi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng thôi."
Hai người trừng mắt nhìn lẫn nhau một cái, rồi hừ lạnh một tiếng, giậm chân, đi về hai phía ngược nhau.
Trải qua mấy ngày gặt gấp, lương thực bên ngoài thành Đại Hưng đã thu hoạch được một nửa, chẳng mấy chốc sẽ xong xuôi. Ngoài ra, sau khi được Cốt Nghi điều đình, Vũ Văn gia, Nguyên Mại, thậm chí Vệ gia đã mở cửa nhà buôn gạo, đồng thời đều hạ giá gạo xuống 3 thành khiến cho giá lương thực trong thành Đại Hưng ổn định trở lại.
Cùng lúc đó, đám trẻ con được Dương Hựu suất lĩnh đã nhận được sự rèn luyện thân thể rất lớn. Chỉ có điều giống như Dương Hựu đã nghĩ trước, đến ngày thứ bảy trong đám trẻ con đã xuất hiện đào binh.
Đứa trẻ này tên là Lý Minh Trạch.
Vào sáng sớm ngày thứ bảy, lúc đang đứng tư thế hành quân, đứa bé này bỗng ngã xuống đất, lớn tiếng hô hào muốn ly khai, không muốn tiếp tục huấn luyện.
Đối với chuyện ảnh hưởng sĩ khí như vậy, đương nhiên Dương Hựu sẽ không nhân nhượng. Hắn cũng biết để đám trẻ con chịu đựng loại tình huống này cần ý chí cực mạnh, nhưng công việc của Cẩm Y vệ cần phải có ý chí cực mạnh, cần sự nhẫn nại mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trong những tình huống phức tạp.
Lúc này, nụ cười thân thiết của Dương Hựu đã biến mất, trên mặt của hắn chỉ còn sát ý.
Dương Hựu không phải là nhà từ thiện, cho đám trẻ con ăn ngon uống sướng thì phải làm việc cho hắn! Mà trước đó hắn đã nói rất rõ ràng, cho phép bọn chúng hối hận, nhưng khi đã tham gia huấn luyện thì cho dù là chết cũng phải kiên trì, không thể nửa chừng rời bỏ.
"Giết!" Dương Hựu ngắn gọn mà đanh thép.
Độc Cô Thiên Sơn không nói lời nào, tiến lên một bước, hoành đao vung ra, trước mặt đám trẻ con một đao cắt lấy đầu lâu Lý Minh Trạch. Đầu lâu lăn xuống, máu tươi phun ra nhuộm đỏ mặt đất. Có đứa che miệng, có đứa kinh hô một tiếng, có đứa tê liệt trên mặt đất.
Điện hạ, điện hạ hắn thực sự giết người! Lâm trận bỏ chạy thì chỉ có một chữ: Chết!
"Cô đã nói qua, nếu ai dám lâm trận bỏ chạy, cô sẽ giết nó!" Dương Hựu nói, nhìn đám trẻ con. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng đám trẻ con. Hoàng Vân khẽ cắn môi, y tiến lên một bước, nói: "Điện hạ cho chúng ta ăn ngon uống sướng, nếu chịu khổ một chút này cũng không được, sao xứng đáng với điện hạ?"
Dương Mai khẽ cắn môi. Mặc dù nàng đã từng thấy tử thi, nhưng vừa rồi một cái sinh mệnh sống sờ sờ bỗng tan biến trước mắt, nàng vẫn thấy nghĩ đến mà sợ. Ánh mắt sáng tỏ lại có chút hoảng hốt của nàng phiêu hốt bốn phía, bỗng nhìn thấy vẻ kiên nghị của Dương Hựu.
Dương Hựu nhìn đám trẻ con, nói: "Các ngươi nguyện ý tiếp tục huấn luyện hay không?"
Đám trẻ con liếc nhìn nhau, lại nhìn chút máu tươi trên đất, đồng thanh: "Nguyện ý!"
"Rất tốt!" Dương Hựu nói, hắn tin rằng từ hôm nay trở đi nhất định không người nào dám lười biếng. Hắn vung tay lên, nói: "Ra khỏi thành, chạy bộ!"
Phủ thượng thư, trong một gian mật thất.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, râu tóc Vệ Huyền đã bạc trắng, nằm tựa trên giường êm. Mấy người Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập, Độc Cô Hoài Ân đứng bên cạnh.
Sau khi an táng Vệ Hiếu Tiết, mấy ngày nay Vệ Huyền một mực đóng cửa không ra. Nhưng Vệ Huyền không ra khỏi cửa không có nghĩa là y không biết tình huống bên ngoài. Lúc này, y chậm rãi nói: "Căn cứ tin tức nhận được, mấy ngày nay thằng nhãi ranh kia đều dẫn đám trẻ con chạy bộ trên đường."
Nguyên Mại lấy làm kinh hãi, y biết thằng nhãi ranh trong miệng Vệ Huyền chính là Dương Hựu. Y lấy làm kỳ quái hỏi: "Thân thể điện hạ vạn kim, sao lại như thế?"
Vũ Văn Phúc Cập, Độc Cô Hoài Ân nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Vệ Huyền hừ lạnh một tiếng, nói: "Mặc dù ta không biết hắn muốn làm gì, nhưng ta biết tiếp theo ta muốn làm gì."
Lúc này Độc Cô Hoài Ân mở miệng, nói: "Vệ thượng thư, ý ngươi không phải là thừa dịp lúc điện hạ chạy bộ..." Độc Cô Hoài Ân không nói tiếp, chỉ làm một động tác đao chém xuống.
Vũ Văn Phúc Cập trầm ngâm nói: "Vệ thượng thư, phải chăng nên cân nhắc lại việc này?"
Trong mắt Vệ Huyền lóe lên sát ý, nói: "Ngươi có ý kiến gì hay?"
Vũ Văn Phúc Cập không nói gì, thực tế y cũng không tìm ra phương pháp nào dễ hơn. Dù sao ngoại trừ lúc đó, thì điện hạ đều ở trong hoàng thành, làm sao động thủ? Tử sĩ Vệ gia mặc dù không ít, nhưng muốn đánh hạ hoàng cung thì không thực tế.
Cho dù có Nguyên gia, Vũ Văn gia, thậm chí là Độc Cô gia trợ giúp thì cũng chỉ là một chuyện viển vông. Vũ Văn gia ẩn nhẫn nhiều năm, tiền đồ không thể bị hủy diệt như vậy.
Lúc này, Độc Cô Hoài Ân nói: "Vệ thượng thư, ta cũng có một kế."
Ánh mắt Vệ Huyền chằm chằm nhìn vào Độc Cô Hoài Ân. Trước đó vài ngày Độc Cô Hoài Ân đề nghị mở cửa nhà buôn gạo, quả nhiên đã mê hoặc điện hạ, đúng là có chút mưu kế. Y tằng hắng một cái, hỏi: "Cứ nói thẳng đừng ngại."
Độc Cô Hoài Ân trầm tư một lát, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ, nói: "Vệ thượng thư, trước đó không lâu Dương Hựu đại thắng ở Lam Điền, đánh lui Lý Tú Ninh."
Sắc mặt Vệ Huyền trở nên khó coi. Y đương nhiên biết Dương Hựu đánh bại Lý Tú Ninh, con của mình chính là chết ở trong trận chiến này. Nhưng Vệ Huyền lão luyện trầm ổn, chờ Độc Cô Hoài Ân nói tiếp.
"Ta có một đề nghị, chính là dâng thư nói Lam Điền đại thắng, lại thu hoạch lương thực thành công, thật là việc vui liên tục, ta dâng thư thỉnh cầu điện hạ tổ chức một buổi tiệc mừng, khích lệ sĩ khí ba quân." Độc Cô Hoài Ân nói.
"Tiệc mừng?" Nguyên Mại cắn chặt răng, trong mắt muốn phun ra lửa.
Độc Cô Hoài Ân nói: "Không sai, tổ chức một buổi tiệc mừng."
Vẻ mặt Nguyên Mại lạnh đi, nói: "Việc này có liên quan gì đến báo thù?"
Độc Cô Hoài Ân cười cười, nói: "Chư vị không nên nóng nảy, hãy nghe ta nói đã. Lần này, Dương Hựu ám hại hai vị huynh đệ Thượng Vũ, Hiếu Tiết, ta cũng thấy không được. Dù sao chúng ta cũng đều xuất thân từ Quan Lũng, có thể nói có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh! Những gì hắn làm có thể nào không khiến người đau lòng?"
Vẻ mặt Vệ Huyền bình tĩnh, lẳng lạng chờ nghe tiếp. Nếu y có thể vững vàng, không tạo phản ngay lúc đầu thì cũng có đầy đủ kiên nhẫn, nhưng trong mắt y cũng đã tràn đầy sát ý.
Vũ Văn Phúc Cập nheo mắt lại, trong lòng cũng đang tính toán.
Độc Cô Hoài Ân cười lạnh một tiếng, nói: "Ta cảm thấy nếu muốn tạo phản, chi bằng nhổ cỏ tận gốc, giết một mình Dương Hựu có ý nghĩa gì đâu? Chi bằng đánh hạ hoàng cung, đó mới là một cái công lớn a!"
Hai mắt Vệ Huyền tỏa sáng, nói: "Ngươi có cao kiến gì?"
Độc Cô Hoài Ân nói: "Nếu điện hạ tiếp thu ý kiến, tất nhiên sẽ mở tiệc trong hoàng cung chiêu đãi đại thần, chư công ắt hẳn cũng xuất hiện. Đương nhiên, tâm phúc của Dương Hựu khẳng định cũng có mặt, chính là thời điểm một lưới bắt hết."
"Cửa Huyền Vũ là do tử đệ Độc Cô gia của ta trấn giữ. Chỉ cần yến hội hôm đó phái ra mấy trăm tinh nhuệ, từ cửa Huyền Vũ giết vào cung Đại Hưng ắt sẽ không chế được thế cục! Khi đó, không chỉ có Dương Hựu, ngay cả mẹ của hắn cũng sẽ bị bắt!"
Độc Cô Hoài Ân cười dâm hai tiếng, nói: "Đến lúc đó, còn không do chúng ta xử lý?"
Vệ Huyền trầm ngâm, y đang tính toán. Y liếc nhìn Nguyên Mại, hỏi: "Ta đã chiêu mộ tử sĩ, được 500 người. Nhưng chỉ sợ 500 người không đủ, Nguyên gia các ngươi có thể có được bao nhiêu người?"
Nguyên Mại trầm ngâm một lát, nói: "Tập hợp một chút có thể được 7-800 người."
Vệ Huyền nói: "Có thể tập hợp hơn 1000 người, cũng gần đủ rồi, nếu nhiều thêm một chút càng tốt hơn." Nói xong, y nhìn Vũ Văn Phúc Cập.
Vũ Văn Phúc Cập nói: "Hai vị thúc bá, việc này quan hệ trọng đại, tiểu chất cần phải xin chỉ thị của phụ thân."
Độc Cô Hoài Ân hừ lạnh một tiếng, nói: "Vũ Văn Phúc Cập, những chuyện khác trong nhà ngươi thì người khác không biết, nhưng chúng ta còn không rõ sao? Vũ Văn gia ngươi muốn hoàng vị này đến phát điên rồi à?"
Vũ Văn Phúc Cập biến sắc, trầm ngâm một lát, nói: "Việc này vô cùng trọng đại, tiểu chất yêu cầu được xin chỉ thị."
Nhưng chưa dứt lời, Độc Cô Hoài Ân đứng bên cạnh đã rút ra hoành đao, cười lạnh một tiếng, nói: "Sự tình hôm nay đã tiết lộ, nếu ngươi không chịu nhập bọn, ta chỉ có thể giết ngươi trước!"
Vũ Văn Phúc Cập còn chưa đứng dậy, hoành đao trong tay Độc Cô Hoài Ân đã kề sát vào cổ của y. Sắc mặt Vũ Văn Phúc Cập tái nhợt, vội vàng nói: "Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!"
"Còn nói cái gì?" Độc Cô Hoài Ân nhẹ nhàng đè hoành đao xuống, lưỡi đao sắc bén đã cắt rách làn da Vũ Văn Phúc Cập.
Vệ Huyền lắc đầu, nói: "Độc Cô hiền chất, khoan động thủ đã." Độc Cô Hoài Ân buông Vũ Văn Phúc Cập ra, lưỡi dao vẫn kề sát cổ như cũ.
Vệ Huyền nói: "Vũ Văn hiền chất, ngươi có thể về phủ thương lượng cùng phụ thân, chỉ có điều ngươi phải ký tên đồng ý mới có thể rời đi!"
Vũ Văn Phúc Cập nghe được sẽ không giết y, vội gật đầu, nói: "Như thế hợp lý, như thế hợp lý!"
Rất nhanh, một văn kiện liên quan đến liên minh bốn nhà được khởi thảo, mấy người chia nhau ký tên. Vũ Văn Phúc Cập lại xem đi xem lại, đến khi xác nhận văn kiện này cũng không ép buộc Vũ Văn gia mới thôi.