Hầm Táo Ký

Chương 20 : Không dám

Ngày đăng: 22:55 21/04/20


Lúc này Đường Táo mới nghĩ đến —- Phù Yến sư thúc vẫn còn ở đây. Nàng duỗi tay đẩy đẩy sư phụ, chỉ là thân mình sư phụ lại không có một chút xê dịch nào, hai tay gắt gao ôm lấy nàng, miệng chưa vành tai của nàng, địa phương bị sư phụ liếm qua….. có chút nóng.



.Có chút ngứa, lại cảm thấy có chút ướt.



“Đừng nhúc nhích.” Trọng Vũ ôn như nói, nhẹ nhàng cắn vành tai của tiểu đồ nhi.



“Sư, sư phụ, Phù Yến sư thúc đang nhìn đấy.” Đường Táo cảm thấy mặt mình nóng đến lợi hại, cọ quậy cái đầu, lại bị một bàn tay của sư phụ giữu lại, càng dán chặt thêm vào ngực hắn. Nàng nhíu mày, trong lòng sốt ruột: Sao sư phụ lại cắn nàng?



Tuy là sư phụ của mình, nhưng cái bộ dáng này, nàng cảm thấy có chút kỳ quái.



Hơn nữa, bị Phù Yến sư thúc nhìn thấy…. Không tốt đi?



“…. Hắn đã sớm đi rồi.” Trọng Vũ vẫn chưa buông tay, bỗng nhiên nói, hắn thấy vành tai sưng đỏ của tiểu đồ nhi đã bớt sưng hơn rồi, còn in thêm mấy dấu răng nhàn nhạt, mặt này Trọng Vũ giãn ra, là của hắn!



Chỉ là…. Trọng Vũ nhíu nhíu mày, vươn ngón tay ra xoa xoa vành tai nàng, nghi hoặc nhíu mày, hỏi: “Sao vẫn còn hồng hồng như vậy?”



Nghe sư phụ nói vậy, Đường Táo đưa tay lên sờ sờ vành tai —- quả nhiên, rất nóng.



Nàng lại nghiêng đầu qua nhìn, đã không thấy bóng dáng của Phù Yến sư thúc đâu cả, quả nhiên như lời sư phụ nói: Đã sớm đi rồi. Đường Táo càng cảm thấy xấu hổ hơn, ngày thường thân mật cùng sư phụ, chỉ là  khi hai người ở chung với nhau, vừa rồi làm trò trước mặt Phù Yến sư thúc như vậy, vẫn là lần đầu tiên.



Nàng ngửa đầu lên nhìn sư phụ, có chút bất mãn kêu một tiếng: “Sư phụ!”



Trọng Vũ nhìn khuôn mặt đỏ rực của nàng, thấy tiểu đồ nhi tức giận, nhất thời tâm tình tốt lên không ít, hai con mắt tràn đầy ý cười, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng: “Như thế nào? Có sư phụ tốt như vậy, không phải nên vui vẻ mới đúng sao?”



Đường Táo không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của sư phụ, hơi cúi đầu xuống, ngữ khí yếu ớt nói: “Sư phụ không cần phải như thế, cái này…. Ngày mai sẽ hết thôi.” Cho nên không cần dùng đến cách này đâu…..



Tiểu đồ nhi cúi đầu, sợi tóc mai lẳng lặng rũ xuống, hắn nhìn không rõ khuôn mặt nàng, hơi hơi nghiêng mắt nhìn qua vành tai vẫn còn đang hồng hồng, lại không thấy sưng giống như vừa rồi nữa. Trọng Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì, lạnh nhạt nói: “Không thích vi sư chạm vào ngươi?”




Hắn nhớ tới một màn vừa rồi ở Thừa Hoan Điện, thật là…. Bị ăn đến gắt gao. Hắn hy vọng có một ngày Tiểu Táo có thể đứng lên nói lý lẽ một ít, không thể quản sư huynh như vậy được… nên làm sư huynh hắn đau khổ chút ít. Ha ha ha…



Phù Nguyệt vung tay lên đấm vào ngực Phù Yến một cái, ủy khuất hít hít cái mũi, khó có được lúc Phù Yến không nuông chiều, nói: “Mấy vạn năm tình cảm, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được.” Dù sao cũng là nam tử đầu tiên nàng động tâm, người kiêu ngạo như nàng, thích đã lâu như vậy, tất nhiên là không bỏ xuống được rồi.



Bất quá, huynh trưởng nàng lại chưa từng thích một cô nương nào cả, làm sao có thể hiểu được tư vị bây giờ của nàng?  Phù Nguyệt nghĩ thầm.



Cõ lẽ rượu đã ngấm, Phù Nguyệt cảm thấy mí mắt có chút nặng, chậm rãi nhắm mắt dựa vào ngực huynh trưởng nhà mình. Phù Yến cúi đầu, nhìn đỉnh đầu nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Vậy, ngươi tưởng sẽ như thế nào.”



Phù Nguyệt đem đầu dựa chặt vào lồng ngực Phù Yến, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “…. Quá tiện nghi cho hắn.”



Nàng một lòng say mê thì cũng thôi đi, nhưng lại đi lừa một tiểu đồ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, hắn nói cái gì cũng ngoan ngoãn phục tùng, sau này hắn thông suốt, thuận lý thành chương đem Tiểu Táo ăn mất, lấy tính tình của Tiểu Táo mà nói, sẽ không dám nói một chữ “Không”.



Nàng không cam lòng! Quá tiện nghi cho hắn rồi



Phù Yến nghe vậy, nhịn không  được nở nụ cười, cánh tay nâng lên ôm Phù Nguyệt vào tẩm cung. Một lúc sau đi ra, lấy khăn lau mặt cho nàng rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.



Chỉ là —–



Chân Phù Yến đứng im bất động, quay đầu lại nhìn Phù Nguyệt. uống rượu xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm kiều diễm, như lót thêm một tầng phấn hồng, đôi môi đỏ no đủ, hô hấp đều đều, cái miệng nhỏ lúc mở lúc đóng. Hắn lại một lần nữa xoay người lại, ngồi xuống bên cạnh nàng, duỗi tay gạt đi sợi tóc rơi trên má nàng sang một bên, lẳng lặng chăm chú nhìn một hồi lâu, ánh mắt ôn nhu không nói lên lời.



Rồi sau đó, mới nhịn không được nữa chậm rãi cúi người xuống, ở trên môi nàng đặt xuống một nụ hôn.



Chẳng qua chỉ là một cái đụng chạm rất nhỏ, lại làm lòng hắn lập tức say.



Lần đầu tiên thân mật với nàng là khi nào? Phù Yến đỡ trán, hồi ức đột nhiên ùa về, cuối cùng thở dài một hơi rất nhỏ.