Hầm Táo Ký
Chương 23 : Thẹn thùng
Ngày đăng: 22:55 21/04/20
“Ngươi….. Muốn cưới nàng?”
Phù Yến nhướng mày, nghiêm túc nói: “Tiểu Táo lớn lên xinh đẹp, tính tình ngoan ngoãn, lại có một tay nghề nấu nướng rất tốt, hiện giờ tiểu cô nương đã trưởng thành, chung quy vẫn phải gả đi, nếu phải gả cho người ngoài, không bằng gả cho ta. Nếu như vậy, thầy trò hai người cũng có thể thường xuyên gặp mặt nhau, chẳng phải là rất đúng sao?”
—- nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha.
Kiểu tính toán như này cũng thật tốt, chỉ là Trọng Vũ lại tức giận đến mức muốn đánh người. lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Dám mơ ước đến tiểu đồ nhi của hắn, Phù Yến này quả thật là tới tìm đánh.
Như dự kiến, Phù Yến cong cong môi, ánh mắt gian toàn là ý cười, hắn đem cái chén để qua một bên, nhìn Trọng Vũ nói: “Huynh nhìn lại huynh một chút đi, thân là sư phụ, lại luôn để đồ nhi chiếu cố mình, chiếu cố này cũng coi như việc phải làm đi, còn muốn cô nương người ta phải chịu cái tính tình xấu này. Tiểu cô nương đã đến tuổi gả chồng, huynh lại không chịu, đạo lý nào vậy? Chẳng lẽ huynh muốn làm nàng cả đời không gả được chồng để chiếu cố cho huynh?”
Cái gì mà nuôi dưỡng đồ nhi chứ, rõ ràng là hưởng thụ sự hầu hạ của cô nương nhà người ta.
“Thì làm sao?” Tiểu đồ nhi của hắn, tất nhiên là nguyện ý cả đời ở bên cạnh hắn.
Phù Yến khẽ hừ một tiếng, rồi sau đó nhếch môi, chậm rãi nói: “Sư huynh, huynh chưa từng đem Tiểu Táo trở thành đồ nhi của huynh, chưa từng vì nàng mà suy nghĩ, ở trong mắt huynh, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn hầu hạ huynh, huynh dùng thuận tay, liền không nghĩ tới để người khác tới nhúng chàm vào…Huynh quá ích kỷ.”
Phải không? Hắn ích kỷ sao?
Trọng Vũ ngẩn ra, không nói được lời nào. Lời Phù Yến nói lại là sự thật, hắn dùng quen rồi, cũng không có suy nghĩ muốn cho người khác đụng chạm vào, hắn nghĩ: Tiểu đồ nhi là của hắn, chỉ cười với hắn, chỉ nấu cơm cho một mình hắn ăn. Nàng ngoan như vậy, chưa bao giờ làm trái ý của mình, hắn đã quen với sự ngoan ngoãn của nàng, quen nàng hiểu chuyện, cho nên… Hắn không nghĩ tới, những lúc nàng không vui.
Nhìn biểu tình của sư huynh, Phù Yến cực lỳ hài lòng, hai con mắt đảo một vòng, tiếp tục nói: “Chỉ vì một lần sơ ý, huynh liền nhẫn tâm để nàng quỳ một đêm, hiện giờ chỉ là một sư việc nhỏ không có liên quan đến huynh, huynh lại tức giận không nhìn nàng nữa, ta nói này sư huynh, sự việc bé cỏn con như vậy, huynh lại đem cô nương gia người ta khóc nấc lên, tiểu cô nương nào còn muốn lưu lại cạnh huynh nữa chứ.”
Khóc.
Vấn đề này làm Đường Táo suy nghĩ một lúc lâu, rồi sau đó nhìn sư phụ, nghiêm túc nói: “Thích ạ.” Phù Yến sư thúc đối xử với nàng tốt như vậy, nàng đương nhiên rất thích rồi, hơn nữa Phù Yến sư thúc từ trước đến nay chưa bao giờ tức giận với nàng cả.
Tiểu đồ nhi trước nay không nói dối, hiện giờ nói thích, vậy đó là sự thật. Ánh mắt Trọng Vũ ngẩn ra, nhất thời không nói ra lời.
Hắn không biết tình yêu nam nữ, nhưng hắn biết, ở chung lâu ngày phát sinh ra tình cảm là điều hết sức bình thường, tiểu đồ nhi nhận thức người không đúng, nhận thức nam tử lại càng không được, mặc dù Phù Yến không thể nghi ngờ là nam tử ưu tú nhất, khiêm tốn lễ độ, ôn nhuận như ngọc, nam tử như thế, lấy tuổi tác của tiểu đồ nhi mà nói, sao có thể ngăn cản được.
Thích, là điều hết sức bình thường.
Sắc mặt sư phụ quá khó coi, Đường Táo ngẫm nghĩ có lẽ do lời nói của mình sai rồi, nàng cẩn thận nghĩ lại, thầm tự nhủ: Chẳng lẽ bởi vì nàng nói thích Phù Yến sư thúc sao? Chỉ là…. Đây là lời Phù Yến sư thúc bảo nàng nói, nếu sư phụ hỏi mình có thích sư thúc không, nàng phải nói là thích. Nếu Phù Yến sư thúc không bảo, nàng cũng sẽ trả lời như vậy nha.
Nàng thích Phù Yến sư thúc, thích Phù Nguyệt, thích Đường Cao.
Thích nhất….
Đường Táo dừng một chút, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ, hai con ngươi ngập nước, nàng nhìn sư phụ trước mắt, bộ dáng cười có chút ngu đần.
Nhìn khuôn mặt nhỏ thẹn thùng của tiểu đồ nhi trước mặt, trong lòng Trọng Vũ càng không thể bình tĩnh hơn được nữa, lòng bàn tay là bàn tay nhỏ bé không xương mềm mại của tiểu đồ nhi, hắn theo bản năng nắm càng chặt, rồi sau đó thoáng dùng sức, đem nàng ôm vào trong ngực.
Hắn đem cằm để ở đầu vai của tiểu đồ nhi, hô hấp có chút hỗn loạn, hơi thở ấm áp phảng phất ở vành tai nàng, thấp giọng lại, nghiêm túc nói: “Vi sư không thích.”
“Sư… sư phụ?” Đường Táo có chút kinh ngạc, đôi tay để ở trước ngực sư phụ, cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì. Những lần trước sư phụ cũng ôm nàng, nhưng không có dùng sức như lần này.
“Không cho phép thích Phù Yến!”