Hầm Táo Ký
Chương 25 : Hương vị
Ngày đăng: 22:55 21/04/20
“Sư phụ!”
Tuy tính tình Đường Táo rất tốt, nhưng giờ phút này cũng có chút tức giận, đem thân mình ngâm xuống nước, cũng may hơi nước mịt mờ, nhìn cũng không quá rõ ràng.
Lúc này Trọng Vũ mới nhẹ nhàng khụ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Nói thật, hắn không hề cố ý muốn xem tiểu đồ nhi tắm gội, chẳng qua tìm ở ngoài điện không thấy nàng, mới đi lại khắp nơi để tìm kiếm, lại không ngờ thấy được một màn này.
Chỉ là…..
Hóa ra nơi đó lại to như vậy. Trọng Vũ hơi cúi đầu xuống cong môi cười, nhìn thoáng xuống bàn tay mình, hắn nhớ tới đêm đó, tiểu đồ nhi ngủ ở trong lồng ngực hắn, cách một lớp quần áo, hắn sờ qua một chút, thật mềm mại.
Khi nào tiểu đồ nhi mới cam tâm tình nguyện để cho hắn sờ đây?
Đường Táo loay hoay một hồi lâu mới mặc xong quần áo để chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến một màn vừa nãy bị sư phụ thấy được, trên mặt nóng như lửa đốt, nàng có chút sợ khi nhìn thấy hắn. Tròng mắt xoay chuyển, hắn là sư phụ, tất nhiên sẽ phải chạm mặt, hơn nữa…. Chắc không phải sư phụ cố ý đi?
Sống cùng nhau đã ba năm rồi, nếu thật sư muốn nhìn nàng, cũng sẽ không chờ đến ngày hôm nay nha.
Đường Táo tự trấn an tinh thần mình, hít mấy hơi thật sâu, mới từ phòng tắm bước ra. Thời điểm đi đến trước điện, thấy sư phụ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Đường Táo có chút xấu hổ, không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ nói một câu: “Đồ nhi đi chuẩn bị cơm trưa.”
“Từ từ.” Trọng Vũ giương mắt lên, đột nhiên gọi nàng lại.
Nghe thế, Đường Táo dừng bước chân lại, nàng nhìn sư phụ, tận lực làm ngữ khí của mình bình tĩnh một chút, “Sư phụ còn điều gì chỉ bảo?”
Ánh mắt Trọng Vũ dừng lại trên khuôn mặt nàng, lại không tự chủ được nhìn xuống dưới một chút, ngữ khí so với trước nhu hòa đi rất nhiều: “Vi sư…. Vi sư không phải cố ý.”
“A?” Đường Táo không nghĩ tới đột nhiên sư phụ lại giải thích, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ phút này lại đỏ ửng lên, rồi sau đó khẽ ừ một tiếng, cúi đầu đi ra khỏi Thừa Hoa Điện.
Thấy tiểu đồ nhi bước đi vội vàng, giống như coi mình là mãnh thú ăn thịt sau lưng vậy, khiến Trọng Vũ có chút không vui nhíu mày, nhưng lại nhớ tới màn hương sắc vừa nãy, mày sắc liền dần dần giãn ra.
—— Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, nơi nào cũng đẹp.
Người xưa có câu: Rượu say thì lời thật.
Nghe được những lời này của Đường Táo, tâm Trọng Vũ đều muốn nhũn ra. Ôm chặt tiểu đồ nhi trong ngực, thanh âm Trọng Vũ cực kỳ ôn nhu: “Vi sư ở đây.” Sợ hắn hung dữ, cuối cùng vẫn là hắn sợ chính mình.
Tiểu đồ nhi vẫn còn đang lãi nhãi, Trọng Vũ nghe xong như đang lọt vào trong sương mù, thấy miệng nàng vẫn luôn ồn ào nói muốn thần tiên, lại nghĩ tới thời điểm vừa mới thu nhận nàng làm đồ đệ, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là thành tiên.
“Muốn…. thành tiên đến vậy sao?” Trọng Vũ đem lời nói trong lòng hỏi ra ngoài. Làm thần tiên có gì tốt chứ, còn không bằng cùng hắn ở lại Ma cung, không một ai dám khi dễ nàng, ở lại bên cạnh hắn, chả phải là rất sung sướng đó sao, vì sao còn cố tình phải làm thần tiên?
Đường Táo đem đầu chôn ở trong ngực Trọng Vũ nâng lên, hiển nhiên là đã say khướt, lời nàng nói có chút không rõ, lời nói đứt quãng làm người nghe hiểu lầm.
Nàng chỉ là một quả táo bình thường, tất nhiên trong lòng rất muốn tu tiên. Sau vài lần thiếu chút nữa thì chết, giấc mộng đó càng thêm dữ dội.
“Chỉ là hiện tại…. ta có sư phụ.” Đường Táo ngây ngô cười, đặt mạnh chén rượu lên bàn, đầu hướng tới lồng ngực Trọng Vũ cọ cọ.
Trọng Vũ cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu đồ nhi, nhất thời không nói gì, hắn thấy nàng ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực mình, khóe miệng cong lên, làm tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít. Hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, uống xong rượu, gương mặt nàng có chút nóng, nhưng vẫn mềm mại khiến hắn luyến tiếc khi phải buông tay, “Vi sư đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tu luyện thành tiên.”
Thanh âm của sư phụ rất ôn nhu, Đường Táo ngẩng đẩu lên, cong môi ngây ngô cười, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thật vậy chăng?”
Uống rượu xong, gương mặt tiểu đồ nhi đỏ rực, cực kỳ giống một quả đào chín mọng, Trọng Vũ thật muốn cúi xuống cắn một ngụm, nhìn đến đôi môi phấn nộn của tiểu đồ nhi, lại ngơ ngẩn.
….. Kỳ thật, còn có thể làm cách khác.
Hồi lâu……
Hắn cúi đầu xuống, chậm rãi ngậm lấy đôi môi của tiểu đồ nhi, nhẹ nhàng mút vào một ngụm, hương rượu nhàn nhạt quanh quẩn bên trong miệng, cánh môi lại càng thơm ngọt mềm mại.
“Ân…. Sư phụ, đừng ăn ta.” Đường Táo mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng.