Hầm Táo Ký
Chương 27 : Việc hôn nhân
Ngày đăng: 22:55 21/04/20
Nghe thế, Đường Táo chớp chớp mắt, nói: “Ta đương nhiên biết hắn là nam.” Sao sư phụ lại kỳ quái như vậy, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này.
Trọng Vũ nhìn tiểu đồ nhi trước mắt, thở dài một tiếng, cánh tay dài vươn ra, liền đem nàng ôn vào trong ngực.
Đường Táo có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng sư phụ, nàng duỗi tay túm lấy góc áo của sư phụ, năn nỉ: “Sư phụ, Tư Trúc và Đào Đào đều là bằng hữu tốt của đồ nhi, vẫn luôn sinh sống ở Phượng Ngự Sơn cùng nhau, hơn nữa Tư Trúc không nói được, nếu để Đào Đào ở lại đây mà đuổi hắn đi, người bảo hắn phải đi nơi nào chứ.”
Mới vừa rồi vô tình chọc phải chỗ đau của hắn, Đường Táo đã rất hối hận rồi, hiện giờ nói sẽ chiêu đãi bọn họ ở chỗ này, kết quả lại chỉ giữ Đào Đào ở lại, tính tình có tốt như nào đi chăng nữa cũng sẽ đều tức giận.
Phàm là nam nhân, Trọng Vũ đều không muốn tiểu đồ nhi của hắn tiếp cận, hơn nữa dựa vào tình hình ngày hôm nay, nếu đem cây trúc kia ở lại, chỉ sợ tiểu đồ nhi sẽ cả ngày chạy tới chỗ bọn họ, đến lúc đó…. Nữ nhân còn chưa tính, nếu là nam, hắn thật sự không nhịn được nổi.
Không được.
Đường Táo cúi đầu, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, tính tình sư phụ như thế nào, nàng cũng đều không tức giận, nhưng Đào Đào cùng Tư Trúc không giống nhau, bọn họ vất vả lắm mới tìm được mình….
“Rõ ràng sư phụ đã nói về sau nhất định sẽ sửa đổi tính tình, sẽ đối xử tốt với đồ nhi.” Đường Táo mở miệng. Lúc này tính ra vẫn chưa được một tháng, bộ dáng ngày xưa lại quay trở lại rồi.
Có lẽ là do thanh âm của tiểu đồ nhi quá mức ủy khuất, Trọng Vũ nghe xong trong lòng có sự rung động, hắn nhìn vẻ mặt cô đơn thuần khiết của tiểu đồ nhi, ngữ khí nhu hòa đi không ít: “Tức giận?”
Đường Táo lắc đầu, nàng nào dám?
Trọng Vũ duỗi tay nhéo mặt tiểu đồ nhi một cái, hơi nâng mặt nàng lên để nàng nhìn chính mình, nhìn thấy hai con ngươi ngập nước của nàng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất/
“Vậy ngươi đáp ứng vi sư trước, về sau không được thường xuyên cùng bọn họ gặp mặt…. Đặc biệt là cây trúc kia.” Nếu hắn không đáp ứng nàng, chỉ sợ nàng sẽ khóc cho hắn nhìn, trước đó vài ngày mới nói phải đối xử với nàng thật tốt, thân là sư phụ, phải vì nàng là ngẫm, nói được phải làm được.
Tuy rằng trong lòng hắn đang rất không thoải mái!
Đây là… đáp ứng rồi? Ánh mắt Đường Táo sáng lên, liên tục gật đầu, chỉ cần sư phụ đồng ý để bọn Đào Đào lưu lại, những thứ khác đều nghe theo sư phụ.
“Sư phụ thật tốt.” Đường Táo cười đến vui vẻ.
Nha, thông suốt? Phù Yến nhướng mày, ra vẻ nghi hoặc nói: “’Không gả cho người khác’, lời này là có ý gì, chẳng lẽ huynh đã sớm tìm một phu quân tốt cho Tiểu Táo. Để ta đoán xem, phải là dạng nam tử nào mà để huynh yên tâm giao phó cả đời nàng cho hắn như vậy….”
“Phù Yến!” Trọng Vũ hung hăng liếc xéo hắn một cái.
Sư đệ này của hắn có bao nhiêu hiểu biết hắn, chính mình cũng hiểu rõ hắn, trì độn như chính mình hiện giờ đã bắt đầu ý thức được, hắn mới không tin sư đệ này đứng xem lâu như vậy mà không biết.
Phù Yến yên tâm nhẹ nhõm thở dài một hơi, đem quân cờ cuối cùng trong tay đặt xuống, nếu không phải bởi vì Tiểu Táo làm nhiễu loạn tâm tư sư huynh, cờ này, sợ là hắn không thắng được.
“Sư huynh, ta biết rõ.” Lời nói của Phù Yến đã không còn vui giống như vừa rồi nữa, nghe rất nghiêm túc, bất quá ngay sau đó liền nói: “…. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao.”
Thanh âm của Phù Yến làm Trọng Vũ nghe xong muốn đánh người, nhưng mấy ngày gần đây tính tình của hắn đã thu liễm không ít, chút đây hắn vẫn có thể chịu đựng được. Trầm mặc một hồi lâu, mới gằn từng chữ: “Biết rồi thì cách nàng xa ra một chút.”
Phù Yến nghe thấy thế, nhún vai, “Ta không có biện pháp, ai bảo Tiểu Táo thích ta đâu.” Nói cứ như là hắn quấn lấy tiểu cô nương gia nhà người ta không bằng vậy, oan uổng chết hắn mất.
“Ngươi…..” Trọng Vũ không thể nhịn được nữa, một thân muốn bóp chết người lại phát tác.
“Phù Yến sư thúc!” Đường Táo vừa tiến đến, không ngửi được mùi giương cung bạt kiếm bên trong điện, nhưng lại nhìn thấy Phù Yến một thân áo bào đầu tiên, lâu rồi không thấy, nàng có chút nhớ nha, lập tức chạy đến trước người Phù Yến sư thúc, ngửa đầu nói: “Phù Yến sư thúc đang cùng sư phụ chơi cờ sao?”
Nói xong, Đường Táo thoáng nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười nhìn Phù Yến, nói: “Phù Yến sư thúc lại thắng, thật là lợi hại.”
Lại…… Thắng! Trọng Vũ sống sờ sờ phía sau đem quân cờ trong tay hóa thành bột phấn.
Phù Yến vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy quân cờ trong tay sư huynh nhà mình, ánh mắt sư huynh lạnh thấu xương, dường như đang nói với hắn: Nếu không đi, đây sẽ là kết cục của ngươi!
Lấy tính tình của sư huynh mà nói, đây không phải là nói giỡn đâu. Phù Yến tức khắc cảm thấy lạnh toát cả người, mỉm cười nhìn tiểu cô nương trước mắt, một đôi mắt hẹp dài thần sắc ôn hòa nói: “Sư phụ ngươi đang cùng ta đàm luận chút chuyện về việc hôn nhân, hiện giờ đã bàn xong rồi, ta đi trước.”
Vị nam nhân nào đó thật đáng sợ, hắn vẫn là nên thức thời tránh trước một bước.
Đường Táo không hiểu ra sao nhìn Phù Yến sư thúcđang vội vàng rời đi, hồi ức tính tế nhớ lại lời sư thúc vừa nói, mới quay đầu lại nhìn sư phụ, do dự hỏi: “Sư phụ, người… muốn cưới sư nương sao?”