Hầm Táo Ký
Chương 29 : Nóng vội
Ngày đăng: 22:55 21/04/20
Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Có lẽ là do sư phụ ở quá gần, Đường Táo cảm thấy có chút nóng, vừa nghe thấy lời sư phụ nói, liền ngốc ngay tức khắc.
….. Song tu?
Nàng đi theo bên người sư phụ đã được ba năm rồi, học tập các loại pháp thuật khác nhau, lại không có tiếp xúc qua song tu chi thuật, hơn nữa sư phụ cũng chưa bao giờ nhắc đến loại pháp thuật này. Bất quá, thời điểm nàng xem tịch thư ở Tàng Thư Các, ngẫu nhiên nhìn thấy loại pháp thuật này, ngay từ đầu nàng đọc không hiểu lắm, nhưng hôm nay dần dần đã có chút hiểu ra, nhưng nói đến cùng vẫn là cái hiểu cái không.
Nhưng…. Nàng làm sao có thể cùng sư phụ song tu được? Đường Táo ánh mắt xoay chuyển, suy nghĩ.
Đường Táo nhìn sư phụ gần trong gang tấc, cắn cắn môi, không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Đồ nhi….”
Nàng nên nói thế nào bây giờ, theo lý mà nói, sư phụ nguyện cùng nàng song tu, trợ giúp nàng nhanh chóng tu thành tiên, nàng hẳn là nên vui mừng mới đúng, nhưng mà…. Thuật song tu này phải làm cùng người mình cảm thấy thân mật nhất, chẳng lẽ sư phụ đã quên… Người muốn cưới sư nương sao?
Thấy bộ dáng ấp a ấp úng của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ cho rằng tiểu đồ nhi thẹn thùng, càng tới gần thêm một chút, môi mỏng cong lên, tâm tình sung sướng, lúc sau mới thấy rõ thần sắc của tiểu đồ nhi, cảm thấy có chút không thích hợp, mới nói: “Như thế nào… Không muốn?”
Tiểu đồ nhi không muốn song tu cùng hắn?!
Đường Táo nghe thấy ngữ khí của sư phụ có chút không được ưng ý cho lắm, trong lòng có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Sư phụ, ta…”
“Được, đừng nói nữa.” Trọng Vũ mở miệng đánh gãy lời nàng nói, ngữ khí rõ ràng có chút không vui, chỉ chậm rãi khép đôi con ngươi lại, đôi tay ôm lấy eo nàng, đem đầu dựa vào vai đồ nhi.
Đường Táo không dám nói tiếp, nàng nhìn khuôn mặt của sư phụ, nguyên là đôi con ngươi rạng rỡ ngay tức khắc đã ảm đạm đi rất nhiều.
Sư phụ quả nhiên lại tức giận rồi.
Tuy rằng sư phụ chưa nói điều gì, nhưng Đường Táo vẫn biết là sư phụ đang tức giận. Hầu hạ sư phụ dùng cơm trưa xong, Đường Táo liền ôm Đường Cao đi đến bên hồ, như thường lệ đều lau mai rùa cho nó.
Đường Cao bị sư phụ chêu chọc cả một đêm, hiện giờ bộ dáng vô lực mệt mỏi vô cùng.
Đường Táo duỗi tay chọc chọc đầu nó, Đường Cao không như mọi ngày thở phì phì mắng chửi người, ngược lại là đem đầu co rụt lại, trốn vào trong mai rùa.
Trong lòng Đường Táo rầu rĩ, có chút khó chịu.
Đem Đường Cao đặt ở bên hồ, Đường Táo lấy một chậu nước, sau đó cầm khăn mềm lau mai rùa cho nó, một bên vừa lau vừa nghĩ đên sự tình của sư phụ. Đột nhiên sư phụ muốn cùng nàng song tu, nàng thật sự là bị giật mình, cho nên không dám đáp ứng, chính giờ phút này bỗng dưng nhớ tới, sư phụ chẳng qua là đang giúp nàng tu luyện thành tiên.
Mộ Hành nói, sư phụ là Ma. Mà chính mình, là đồ nhi của người, sao có thể tu luyện thành tiên được, nếu quả thực có một ngày, dưới sự trợ giúp của sư phụ mà nàng tu luyện thành tiên, như thế làm sao nàng có thể ở lại bên cạnh sư phụ được nữa?
Đường Táo nhíu mày, khổ sở thở dài một hơi.
Vốn là ánh mặt trời vừa lúc, chợt thấy đỉnh đầu bị một bóng đen che khuất, Đường Táo hơi giương mắt lên, nhìn thấy một góc áo bào màu trắng, tâm tình vốn buồn bực lập tức tốt lên không ít, ngẩng đầu hẳn lên, mới nhìn ngơ ngác người mới tới, mở miệng ngây ngốc nói: “….. Tư Trúc?”
Ba năm này, nàng vãn luôn ở nơi này. Mặc áo bào trắng, chỉ có một người, là sư phụ, mới vừa rồi còn tưởng sư phụ đến.
“Sư phụ!” Một tiếng hờn dỗi.
Trọng Vũ cười to, duỗi tay đem tiểu đồ nhi ôm thật chặt vào trong ngực, như có ma lực, ghé vào tai nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Nói cho vi sư biết, có thích hay không?
Đây … là sư phụ sao? Thật ôn nhu.
Đường Táo đúng như sự thật, gật gật đầu: “Vâng…. Thích.”
“Vậy đáp ứng vi sư, về sau không được để cho cây trúc kia chạm vào người nữa…. nam tử khác cũng không được.” Rõ ràng là thanh âm ôn nhu, nhưng từng câu từng chữ lại bá đạo rõ ràng.
Sư phụ nhìn thấy rồi sao? Đường Táo kinh ngạc, chột dạ, liền gật gật đầu: “Đồ nhi đã biết.” Nàng cũng không thích tiếp xúc với nam tử khác nha.
Thật ngoan. Trọng Vũ híp mắt, thập phần hưởng thụ, ngửi hương táo nhàn nhạt trên người tiểu đồ nhi, trong lòng nghĩ: ôn nhu quả thực dùng được.
Nếu dùng được, vậy thì… Ánh mắt Trọng Vũ thâm trầm.
“Vậy Tiểu Táo nguyện cùng vi sư song tu sao?”
Lại là song tu? Tâm Đường Táo “lộp độp”, đầu chôn ở trong ngực sư phụ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tuy rằng động tác rất nhẹ, nhưng Trọng Vũ vẫn cảm nhận được, hắn buông cánh tay ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt của tiểu đồ nhi, đã trắng nõn như lúc ban đầu, sớm đã không còn thái độ thẹn thùng nữa.
“Tiểu Táo, cự tuyệt cùng vi sư song tu là một quyết định hết sức sai lầm.” Trọng Vũ nghiêm trang nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn thành tiên sao? Nếu song tu cùng vi sư….”
“Đồ nhi không cần.” Đường Táo đáp lại cực nhanh.
Trọng Vũ sửng sốt, ánh mắt trong suốt, nói: “Không cần cái gì?”
Đường Táo ngửng đầu lên nhìn sư phụ, ngữ khí kiên định, nói: “Đồ nhi không muốn thành tiên nữa.”
Chính là bởi vì không muốn cùng hắn song tu, cho nên nói dối không muốn thành tiên sao? Sắc mặt Trọng Vũ không được tốt, nhưng làm sao dám trách móc nàng, tiểu đồ nhi có bao nhiêu mong ước muốn thành tiên, hắn không phải không biết, nhưng hôm nay, vì không muốn cùng hắn song tu, thế nhưng bực mình nói ra những lời như vậy.
…. Quả thực là ghét bỏ chính mình? Trọng Vũ rất buồn.
“Sư phụ?” Đường Táo cẩn thận gọi một tiếng.
Trọng Vũ vẫn chưa tức giận, chỉ là duỗi tay vuốt ve mặt nàng, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, nói: “Vi sư muốn biết nguyên nhân.”
Nếu nàng thật sự không muốn, về sau…. Hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng, ai bảo hắn thương nàng đâu?
Khó có khi tính tình sư phụ tốt như vậy, Đường Táo suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đem những lời nói cất dấu ở trong lòng nói ra. Nàng cụp mắt xuống, thanh âm cực nhỏ nhưng lại cực lỳ rõ ràng:” Bởi vì…. Tiên ma thù nhau.”
—— Song tu sẽ thành tiên, mà thành tiên, đó là kẻ thù của sư phụ… Mà nàng, không muốn.