Hầm Táo Ký

Chương 37 : Không ngốc

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Có người vui mừng, có người lo, lời này nói ra quả thực không sai.



Từ lúc hai thầy trò kia rời đi, Phù Yến xoa hai huyệt thái dương ảo não không thôi. Tưởng rằng tâm tư Tiểu Táo này đơn thuần, một chút kĩ xảo nhỏ cũng không có, nhưng không ngờ lại có một quân sư lớn như vậy. Việc này, cái chuôi hỏa hoạn này xem như là đốt trên người hắn đây mà.



Phù Yến suy nghĩ, vẫn quyết định đi đến Ánh Nguyệt Hiên.



Như là biết hắn sẽ đến, cung tỳ bên ngoài ngăn hắn lại, nơm nớp lo sợ nói một câu: “Chủ tử đã phân phó, nếu Phù Yến hộ pháp đến… không cho vào.”



Phù Yến dở khóc dở cười, phất phất tay, cung tỳ kia liền đúng im một chỗ không nhúc nhích được. Biết là hắn đến, nếu thật sự không muốn gặp hắn, sẽ không phân phó như vậy.



Phù Yến bước vào, thấy tiểu mỹ nhân quần áo hồng phấn đang nằm nghiêng một bên, một bộ dáng tiêu dao thoải mái.



Chắc là xem bản thoại đến mệt mỏi, giờ phút này đang chìm vào giấc ngủ. Phù Yến qua đó, nhẹ nhàng lấ bản thoại vẫn còn đang trong tay nàng ra, cúi đầu liếc mắt nhìn nội dung bên tỏng, nở nụ cười. Đem bản thoại để qua một bên, Phù Yến mới ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng ngủ say sưa, không nỡ lòng nào quấy rầy.



Quả thật là nhẫn tâm.



Chuyện ngày hôm nay, ngày sau sư huynh tất nhiên sẽ canh cánh trong lòng, hắn tránh không được sẽ bị đem ra ăn đánh…



Bất quá cũng chỉ do hắn thất sách. Phù Yến nhận sai.



Ước chừng qua nửa khắc, mỹ nhân trên tháp chậm rãi mở mắt ra.  Một đôi con ngươi câu hồn đoạt phách, Phù Yến nhìn mấy vạn năm nay, cũng không tránh khỏi trong lòng có chút run lên.



Một quyền, hắn một tay cản lại —-



Phù Yến cười, thân thủ liền động. Hai tay Phù Nguyệt đánh tới đều bị Phù Yến nắm chặt. Hai tay bị nắm, Phù Nguyệt liền hướng thân mình về phía hắn, vừa mới tỉnh lại, quần áo không chỉnh tề, Phù Yến lại cao hơn nàng một cái đầu, mà nàng lại đang ngồi, tư thế như vậy, chỗ ngực của nàng rộng mở nhìn không thiếu xót một cái gì.



“Hạ lưu!” Một tiếng hờn dỗi, khuôn mặt đỏ ửng giờ phút này tức giận đến phát điên.



Nếu nói hạ lưu, Phù Yến cũng nhịn nhìn nhiều xem vài lần, lúc sau nắm lấy cổ tay nàng, ngữ khí ôn nhu hơn một chút: “Mới vừa nhìn thấy huynh trưởng đã muốn đánh người, ta chưa ủy khuất thì thôi, nhưng muội lại mắng người ta trước.”



Phù Nguyệt cũng không dãy dụa, tự biết bản thân mình không phải là đối thủ của hắn, con ngươi vừa chuyển, ủy khuấy nhíu nhíu mi: “Đau..”



Vừa nghe nàng bảo đau, Phù Yến theo bản năng buông lỏng tay ra, nhưng vừa buông lỏng, bàn tay cầm trong tay liền giãy dụa, ngay sau đó, ở trên mặt tê rần, Phù Yến nhịn không được “Hừ” một tiếng.




Đường Táo đang muốn quay đầu lại hỏi, chẳng qua vừa động nhẹ, liền đã thấy phía sau khác thường, cái mà nàng đang động phải… Đường Táo ngớ người, nàng đã xem qua bản thoại, nội dung bên trong đã sớm thuộc làu làu, cho dù muốn quên cũng không thể nào quên được.



Cho nên bây giờ sư phụ… đang nằm mơ thấy loại mộng này? Người Đường Táo lập tức nóng lên, ngơ ngác không dám lộn xộn.



“Ân, Tiểu Táo…”



Sư phụ mơ thấy nàng? Đường Táo ngẩn ra, không biết nên làm thế nào cho phải.



Hô hấp phía sau có chút khó khăn, vật kia lại làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Giằng co hồi lâu, mới nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm kêu rên, dựa vào quá gần, nàng có thể ngửi được hương vị đó.



….Nàng biết.



Đường Táo nhẹ nhàng dịch người một cái, ở trong ngực hắn chui ra ngoài. Động tác có chút mạnh, làm người phía sau đột nhiên tỉnh lại, tiếng nói càng thêm khàn khàn hơn so với thường ngày: “Làm sao vậy?”



“Sư phụ, người… người buông tay trước đã.” Đường Táo xấu hổ không dám nói, tahamf nghĩ làm cách nào để hắn buông tay. Mới vừa rồi chỉ thấy người sư phụ nóng, hiện tại ngay cả nàng cũng nóng không kém.



Trọng Vũ nửa tỉnh nửa mê, vừa nghe thấy tiểu đồ nhi bảo buông tay, lập tức tỉnh táo hơn mấy phần, suy nghĩ một lúc mới hiểu được… hắn lại mơ thấy loại mộng này. Giờ phút này thân thể nóng lên, tiết khố lưu lại cái kia, ngực lại ôm tiểu đồ nhi, Trọng Vũ lập tức có cảm giác.



Da mặt Trọng Vũ vốn dày, ôm tiểu đồ nhi nằm mơ thấy mộng này, còn bị nàng biết, một chút ngượng ngùng cũng không có. Hắn ôm nàng quay lại đối diện với hắn, làm cho nàng đối diện với hắn. Tẩm điện yên tĩnh, âm thanh của hắn phá lệ trầm thấp ôn nhu: “Không buông tay, vi sư thích ôm ngươi ngủ.”



Đường Táo không nói chuyện, cúi đầu, chóp mũi để ở ngực hắn.



“Vi sư vừa rồi mơ một giấc mơ, mơ thấy Tiểu Táo, trong mơ…”



“Không cho nói!” Đường Táo nóng nảy, sợ hắn nói những điều…



Trọng Vũ sung sướng cười nhẹ, thoáng cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, không biết là khẩn trương hay là nóng, thế nhưng cái trán của tiểu đồ nhilaij chảy mồ hôi, có chút…



Trọng Vũ đem chăn trùm lên hai người, cùng ôm nhau chui vào chăn.



Như vậy càng thêm nóng bức, không chỉ có nóng, cơ hồ còn có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Đường Táo không chịu nổi được nóng bức như vậy, đang muốn nói chuyện, lại nghe được sư phụ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Táo…”



“…Nghe thấy được sao? Đây là hương vị của vi sư.”