Hầm Táo Ký

Chương 39 : Cõng

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.



Hai người đứng gần nhau như vậy, hô hấp ấm áp quanh quẩn ở mặt. Đường Táo mỉm cười, thản nhiên nói: “Đồ nhi biết.”



Sư phụ sao có thể già được. Ở nhân gian, thoạt nhìn qua bộ dáng như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đúng ở độ tuổi tốt nhất, tất nhiên là không già.



Về phần thể lực, này.. nàng cũng biết.



Chỉ là, vì sao lại hỏi cái này? Đường Táo nhíu mi suy nghĩ, chờ đến lúc hiểu được thì mặt cũng đã đỏ bừng, ánh mắt trợn to liếc nhìn sư phụ: “Sư phụ, người mau buông tay.”



Trọng Vũ làm sao mà có thể buông tay.



Hắn có chút hưng trí nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu đồ nhi, ánh mắt trong sáng, nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Hắn nhớ tới hôm trước hắn cố ý giả vờ say rượu, nàng còn nói những lời mà hắn cảm thấy thật khó nghe với Phù Yến, lại còn.. đỏ mặt.



Mặt đỏ cũng chỉ có thể cho một mình hắn xem mà thôi.



Tuy rằng tiểu đồ nhi đã nói là không thích Phù Yến, nhưng hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng. Trọng Vũ hít một hơi – hắn muốn đánh chết Phù Yến ngay lập tức.



Cả người Trọng Vũ đều nhích lên, vô cùng thân thiết chạm vào người đồ nhi nhà mình, mềm giọng ôn nhu nói: “Tiểu Táo, vi sư nghĩ muốn…”



“Sư phụ!” Không biết hắn muốn nói gì, nhưng Đường Táo cảm thấy được chắc chắn không phải là chuyện tốt, liền hung hăng đánh gãy lời hắn nói. Trước kia nàng luôn ngoan ngoãn ở trước mặt sư phụ, sư phụ mặc dù đối xử tốt với nàng, nhưng cũng có một số lúc tính tình phát tác, cũng thích khi dễ nàng như vậy, nhưng sau đó lại cưng chiều nàng. Bởi vậy nàng không sợ sư phụ cho lắm.



“Vi sư nghĩ muốn đêm nay cùng ngươi đi ra ngoài một chút, không muốn sao?”



Chỉ là đi ra ngoài thôi sao? Đường Táo giương mắt lên nhìn sư phụ: “Đi một chút?”



Trọng Vũ nhíu mày: “Tưởng không đi?”



Ở khách điếm dùng bữa tối xong, Đường Táo liền theo sư phụ đi ra ngoài.



Cách đế đô Trấn Ly Quốc rất gần, không chỉ có sự phồn vinh hưng thịnh, hơn nữa dân chúng lại còn rất thuần phác. Đường Táo nhìn các tiểu quán bên đường, có bao nhiêu những thứ mới mẻ mà nàng chưa bao giờ thấy qua.



Đột nhiên, tay trái bị người khác nắm lấy, Đường Táo phút chốc ngẩng đầu lên, thấy sư phụ nhìn nàng mỉm cười, một đôi con ngươi sáng như đuốc, rồi sau đó nắm chặt lấy tay nàng, nghiêm trang nói: “Vi sư sợ ngươi đi lạc.”



Có cái cớ nào đường hoàng hơn một chút không?



Đường Táo nở nụ cười, làm sao nàng có thể đi lạc được, rõ ràng là… Đường Táo không muốn nghĩ theo chiều hướng đi xuống nữa, bàn tay nắm tay nàng to rộng, không dùng quá sức, lại đủ để cho nàng không thể giãy dụa, bất chợt xâm nhập vào trái tim nàng.



Chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, đi được một lát, Đường Táo đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi hương, mùi từ phía đằng kia bay tới. Đường Táo biết sư phụ thích đồ ngọt, mới ngửi một chút, liền biết đây là mùi hạt dẻ.



“Sư phụ, người chưa cho đồ nhi bac.” Đường Táo biết, những lúc mua này nọ người ta thường dùng bạc đổi lấy, sư phụ nàng ỷ vào có pháp thuật cao siêu, liền tùy tiện biến ra một cái, cũng thật là..


Đường Táo xoay người đem cửa phòng đóng lại, chậm rãi đi qua đó.



Đi đến phía sau sư phụ, Đường Táo gọi một tiếng.



Sư phụ không phản ứng.



“Sư phụ, đừng tức giận.” Đường Táo kéo ống tay áo rộng thùng thình của hắn, ôn nhu nói.



Trọng Vũ biểu cảm lạnh như băng, không lên tiếng.



Đường Táo nhìn bóng lưng của sư phụ, uể oải cúi đầu, qua hồi lâu, mới đưa tay vòng qua thắt lưng sư phụ, ôm lấy hắn, hai má cọ cọ lưng hắn, ngữ khí yếu mềm nói: “Là đồ nhi đã nói sai rồi, sư phụ đừng tức giận đồ nhi nữa.”



Động tác của Trọng Vũ ngẩn ra, con ngươi đen u ám, nhất thời quen cả phản ứng.



Hắn biết tiểu đồ nhi luôn nhu thuận, mới vừa rồi là tình huống cấp bách, hắn tuy rằng tức giận, nhưng lúc sau lại nghĩ, cũng không để trong lòng. Hắn biết chắc chắn tiểu đồ nhi sẽ sang trấn an mình, nói tốt với mình, chỉ là điều này… không có trong dự liệu của hắn.



Nàng sợ mình tức giận như vậy sao?



Khuôn mặt lạnh lùng bắt đầu nhu hòa đi, Trọng Vũ thầm nghĩ, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ bất mãn nói: “Vi sư là sư phụ ngươi, cũng không thấy ngươi quan tâm như vậy, mà cây trúc kia…”



“Vừa rồi đồ nhi làm pháp thuật, không chạm vào hắn. Hơn nữa… người mà đồ nhi quan tâm nhất vẫn là sư phụ.” Đường Táo tiếp tục cọ cọ, nói.



Lời nói này nghe thật vui tai, mày Trọng Vũ giãn ra, tâm tình tốt lên một chút, lại thấp giọng hờn giận nói: “Lần trước sinh thần của vi sư, ngươi cũng không tặng lễ vật cho vi sư.” Còn nói để ý tới hắn, rõ ràng một chút tỏ vẻ đều không có.



Đường Táo dừng lại một chút, hai tay vẫn duy trì nguyên tư thế ôm lấy hắn, lông mi run rẩy, nhỏ giọng phản bác nói: “Đồ nhi, đồ nhi có tặng.”



“Hả?”



Đường Táo nhíu mày, giải thích: “Sư phụ làm cho đồ nhi …” Hai chữ bản thoại này nàng tuyệt đối không nói lên lời. “Đồ nhi cõng.”



Cõng? Cõng cái gì?



Trọng Vũ chưa kịp phản ứng, mặt mày nhăn lại, lúc sau mới biết ý của tiểu đồ nhi nói là thế nào, nhất thời tâm tình kích động không thôi. Hắn biết da mặt tiểu đồ nhi mỏng, lại không nghĩ rằng, nàng thật sự nhìn hết, những lại cõng… chỉ là… nhớ tới ngày ấy trong lòng hắn uống say như chết, khi tỉnh lại một chút đều không nhớ.



Thừa dịp hắn uống say như vậy, rõ ràng là xấu lắm nha?



Trọng Vũ nóng vội, vội vàng quay đầu, dùng lực ôm lấy nàng, ngữ khí mềm nhũn, nhíu mày nói: “Nhưng vi sư không nghe thấy, sao có thể coi là được?”



Đường Táo cúi đầu không dám nhìn hắn, cắn môi không nói lời nào, trong lòng lại có một sự cảm bất ổn.



Trọng Vũ mặt mày mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu nàng, dụ dỗ nói: “Ngoan, nói lại một lần nữa cho vi sư nghe một chút.”