Hầm Táo Ký
Chương 46 : Đêm qua
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Đường Táo tựa vào lồng ngực sư phụ, ôm ấp nóng ấm, làm cho nàng có cảm giác buồn ngủ. Trên đỉnh đầu là thanh âm của sư phụ, trầm thấp mà dễ nghe. Tuy rằng nàng không thấy được vẻ mặt của sư phụ, nhưng lại có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của hắn. Đường Táo cong môi, nhìn mặt hồ trước mặt, sóng vỗ nhè nhẹ, mặt nước lăn tăn.
Tâm ý của sư phụ sao?
Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới. Đối với nàng mà nói, sư phụ là toàn bộ của nàng. Nàng đi theo bên người sư phụ, hầu hạ chiếu cố hắn, thay hắn nấu cơm canh thật ngon, buổi tối làm ấm giường thay hắn, còn có thể thuận lợi cọ tiên khí nữa.
Ở trong lòng của nàng, sư phụ vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, cho dù trong thời gian qua, sư phụ bắt đầu cưng chiều che chở cho nàng, nàng cũng không dám ngỗ nghịch với sư phụ, càng không dám làm sư phụ tức giận. Nàng vẫn thật cẩn thận hiếu kính với sư phụ, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có cơ hội như thế này — sư phụ ôm lấy nàng, nói với nàng những lời như vậy.
—-nàng hiểu được.
Tiểu đồ nhi trong lòng im lặng, không nói gì. Trọng Vũ ôm nàng, cả cánh tay cũng không dám cử động nữa. Hắn chờ, chờ câu trả lời của nàng. Bảy vạn năm qua, đâu là lần đầu tiên hắn cảm thấy khẩn trương như vậy, một lòng mong chờ.
Chỉ là hắn khẩn trương cái gì? Người trong lòng ngực hắn bây giờ là tiểu đồ nhi của hắn.
Hồi lâu, tiểu đồ nhi vẫn không trả lời, ý cười của Trọng Vũ dần dần thu lại, cánh tay chậm rãi buông ra.
Hắn biết, tiểu đồ nhi không dám nói lời cự tuyệt.
Trước kia hắn từng nghĩ, tiểu đồ nhi nghe lời như vậy, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng cũng đều nhu thuận nghe theo. Sau đó hắn lại nhận ra tâm ý của hắn, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của nàng, chỉ một mặt muốn cùng nàng thân cận, nghĩ muốn thoải mái cho mình. Lúc sau hắn mới dần dần hiểu được, chỉ bởi vì hắn là sư phụ của nàng, nên nàng mới không dám phản kháng thôi.
Hắn ỷ vào thân phận của mình khi dễ nàng, nhớ tới những điều đó thật có chút quá phận.
Hiện giờ hắn không hề như thế, mà giống như một nam nhân bình thường, cưng chiều nàng. Hắn sẽ không tùy tiện tức giận với nàng nữa, học được cách cúi đầu, học được cách làm nàng vui.
Nàng không cự tuyệt không phải sao? Nói như vậy, có phải hay không là nàng chấp nhận chính mình?
Hắn không hỏi, cũng không dám tự xác định.
Hiện giờ nếu hỏi, đã có chút hối hận.
Đường Táo thấy sư phụ khác thường, giương mắt lên nhìn, thấy ánh mắt của sư phụ không nhìn đến nàng. Ánh mắt sư phụ đẹp lắm, nhưng giờ phút này nàng không nhìn được, trong con ngươi tràn đầy bóng ma, nhìn có vài phần cô đơn.
Nhìn… có chút đáng thương.
Trọng Vũ trấn an hôn xuống trán nàng, dụ dỗ nói: “Có vi sư ở đây rồi.”
Ngày kế, Đường Táo liền dậy sớm.
Khi nàng tỉnh lại, sư phụ vẫn còn đang ngủ say sưa, nàng cũng không buồn ngủ nữa, nàng không biết sẽ đối mặt với sư phụ như nào nữa, liền biến trở về nguyên hình, từ trong ngực sư phu chui ra ngoài.
Rồi sau đó đến thẳng Ánh Nguyệt Hiên.
Đêm qua có chút muộn, nàng cũng không đi tìm Phù Nguyệt nữa, hiện giờ trời đã sáng, liền lập tức đi tìm nàng ấy, Nàng xưa nay không có nhiều bằng hữu, trở về Ma cung, người nói chuyện hợp với mình, cũng chỉ có một mình Phù Nguyệt mà thôi.
Phù Nguyệt nhìn thấy Đường Táo, có chút ngoài ý muốn, thời điểm Đường Táo nói “sư phụ muốn kết hôn với nàng”, tuy rằng có ngẩn ra một chút, nhưng sau đó sắc mặt lại thản nhiên như thường.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo thấy bộ dáng này ấy như vậy, nhịn không được nói: “Ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao?”
Phù Nguyệt nở nụ cười, chu môi khẽ nói: “Nhà ngươi xem lại ánh mắt của sư phụ ngươi đi, giống như một con sói đói, ánh mắt đều xanh, người mù cũng nhìn ra được.”
Sói đói? Đường Táo sửng sốt một chút, nhớ tới bộ dáng của sư phụ, thật có vài phần tương tự.
“Phù Nguyệt, ngươi nói… ta có nên hay không?” Nàng là một cô nương gia, có chút khó mở miệng, nhưng hôm nay nàng phải chú ý, liền chỉ có thể tìm Phù Nguyệt thương lượng. Đêm qua không có việc gì, chỉ là đêm nay, khẳng định sư phụ lại…
Đường Táo hít sâu một hơi, vừa định tiếp tục nói, liền nghe “Phanh” một tiếng — của đại môn bị đánh văng ra.
Nghe tiếng quay lại nhìn, Đường Táo liền thấy sư phụ mình hấp tấp chạy tới, bước đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nghiêm trang nói: “Đêm qua là vi sư không tốt, trước cùng vi sư trở về.” Khi tỉnh lại không thấy tiểu đồ nhi đâu, hắn liền chạy một mạch đến đây tìm người.
Đường Táo lắc đầu, nhìn thoáng qua Phù Nguyệt bên cạnh, rồi sau đó nói với sư phụ, trấn an hắn nói: “Sư phụ, ta cùng Phù Nguyệt còn có chuyện chưa nói, để cho đồ nhi ở lại đây một lúc, người đi về trước đi, được không?”
Mặc dù nhìn qua bộ dáng của tiểu đồ nhi thấy không có một tia uất ức nào cả, nhưng trong lòng Trọng Vũ còn có chút lo lắng, nhớ tới việc đêm qua, lập tức giải thích nói: “Đêm qua… vi sư không có kinh nghiệm. Chúng ta hôm nay thử lại một lần nữa, lần này khẳng định sẽ đi vào được.”
“Sư phụ!” Đường Táo giận giữ, hai bên tai lập tức đỏ bừng, quả thực không dám nhìn Phù Nguyệt bên cạnh.