Hầm Táo Ký
Chương 51 : Vị giác
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Khó có được khi sư phụ không đẩy nàng ra, trong lòng Đường Táo vui vẻ không thôi, rồi sau đó mới để ý tay sư phụ đặt ở địa phương kia của mình, mặt Đường Táo lập tức đỏ lên, chỉ là… nàng nhớ là sư phụ thích sờ cái này, hiện giờ sư phụ không nhớ rõ nàng mà vẫn thích sờ sao?
Tuy rằng xấu hổ, nhưng nếu sư phụ thích, nàng sẽ cho hắn sờ.
Đường Táo không hề động đẩy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy hắn cũng đang dùng ánh mắt nhìn mình, nhất thời mặt lại đỏ lên vài phần. Trọng Vũ nhìn tiểu cô nương xinh đẹp ở trong ngực, thấy hai má nàng đỏ bừng, lúc này mới nghĩ đến rằng mình thất lễ, mang tay thu về.
Hắn thế mà lại làm cái loại sự tình này với nàng?
“Sư phụ?” Đường Táo khó hiểu, nhỏ giọng ai oán một câu. Không phải vừa mới sờ còn rất thích sao? Nàng… nàng cho phép hắn sờ mà.
Mới vừa rồi thấy nàng sắp ngã xuống, hắn mới đưa tay ra đỡ, hiện giờ.. Trọng Vũ buông tay ra, Đường Táo rất luyến tiếc, gắt gao ôm thật chặt lấy thắt lưng của sư phụ, đem mặt dán chặt vào ngực hắn.
Nàng thích thân cận cùng sư phụ.
Hắn nên đem nàng đẩy ra, nhưng ngửi thấy hương vị trên người nàng, cảm thụ được sự mềm mại trước ngực của nàng, lại làm cho hắn sinh ra một cỗ cảm giác quen thuộc — hắn không muốn buông ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đem nàng ôm chặt hơn, nhưng lúc này, tiểu cô nương trong ngực tự nhiên “Nha” một tiếng, miệng than thở “Đồ ăn của ta”, rồi sau đó đột nhiên từ trong ngực hắn chui ra, vội vàng chạy về phía bếp.
Trong lòng một trận mát mác.
Bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ, Trọng Vũ đưa tay lên, ánh mắt dừng ở trên người tiểu cô nương đang bận rộn ở kia. Bỗng dưng cảm thấy miệng lưỡi có chút khô đắng, liền chạy vội về phòng mình uống ngụm nước.
Nhìn bàn thức ăn lớn trước mặt này, còn có bàn điểm tâm tinh xảo kia nữa, Trọng Vũ đứng tại chỗ, xoay người liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh một cái.
Trong lòng Đường Táo có chút không yên, nàng ngẩng đầu lên một cái, lại phát hiện sư phụ đang nhìn mình, như là làm sai chuyện gì, lập tức ánh mắt cúi xuống, thanh âm mang theo tiếng cầu xin: “Đồ nhi mỗi ngày sẽ đều nấu cơm cho sư phụ, cho nên… đừng đuổi đồ nhi đi, được không?”
Sư phụ từng nguyện ý cho nàng đi thao, là bởi vì nàng làm đồ ăn hợp khẩu vị của hắn, hiện giờ sư phụ không nhớ rõ, nàng không biết biện pháp này có dùng được không nữa.
“Sư phụ, người nếm thử một chút đi, được không?” Đường Táo thấy vẻ mặt của sư phụ không chút thay đổi, không giống với kinh hỉ lần đầu tiên thấy đồ ăn nàng nấu, nàng không có bản lĩnh gì, nếu không phải vì vậy, chỉ sợ sư phụ cũng sẽ không thu nhận nàng làm đồ đệ, tất nhiên cũng sẽ không có mọi chuyện như bây giờ.
“Ngươi đi đi.” Trọng Vũ không nhìn bàn đồ ăn tinh xảo kia, mà xoay người nhìn tiểu cô nương bên cạnh.
—– rất ngọt.
“Ngô…” Tiểu cô nương trong lòng ngô ngô kêu vài tiếng, hắn nếm thử rồi thấy thế nào cũng không đủ.
Không biết đã hôn qua bao lâu, Trọng Vũ mới buông ra, thấy vẻ mặt nàng hồng hồng dựa vào lòng ngực của hắn, thở từng ngụm từng ngụm, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, hắn cúi đầu nhìn cánh môi của nàng, trong lòng bỗn nảy sinh một cỗ dục vọng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Thanh tâm quả dục đã gần ba mươi năm, nay chỉ vì một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu mà động dục.
Hơn nữa, hắn còn không biết tên của nàng.
“Ngươi tê gì?” Âm thanh Trọng Vũ trầm thấp, nhưng cũng rất dễ nghe.
Đường Táo giương mắt lên, thấy sư phụ dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn mình, loại ánh mắt này, nàng rất quen thuộc. Vừa rồi sư phụ hôn lại nàng, chứng tỏ sư phụ vẫn rất thích mình. Mà thời điểm sưu phụ muốn cùng nàng làm chuyện này, cũng là dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Còn có… nơi nàng đang dựa vào kia, cũng rất quen thuộc.
Tuy rằng sư phụ đã quên, nhưng bản thân mình vẫn rất thích hắn.
Trên mặt Đường Táo nóng lên, nhưng trong lòng rất vui mừng, nhu thuận trả lời: “Đường Táo.”
“Đường Táo?” Ánh mắt Trọng Vũ cực kỳ nóng, thì thào gọi một lần. Mặc dù là nàng chủ động, nhưng xét đến cùng vẫn là hắn khinh bạc nàng, thấy ánh mắt nàng trong suốt, hắn lại cảm thấy được như mình đang khi dễ một tiểu cô nương đơn thuần.
“Bao nhiêu tuổi?” Nhìn bộ dáng này, nhiều lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Đường Táo không biết vì sao sư phụ lại hỏi như vậy, thành thật trả lời: “Mười sáu.”
Trọng Vũ kinh ngạc, so với điều hắn nghĩ thì lớn hơn một chút, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực của nàng, liền tin tưởng lời của nàng. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, lúc sau mới nói: “… Nếu ngươi không có nơi để đi, vậy tạm thời ở chỗ này đi.”