Hận

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:36 18/04/20


Buổi sáng của sau đêm tân hôn, ko có tấm ra trắng dính máu đỏ trinh nữ nào được theo ra ngoài, bởi vì đêm đó cậu hai lấy cớ quá say mà ko thèm động đến cô Thiên Kim. À ko, phải gọi là mợ hai mới đúng. Nhưng rồi thì sao chứ, mợ hai có thèm quan tâm đâu.



Cậu hai còn say nên còn ngủ thêm, mợ hai dậy sớm hơn chút, sợ ảnh hưởng đến cậu hai nên mợ cũng ko đá động đến gia nô. Tự mợ đi ra ngoài và xuống bếp. Mấy người trong bếp thấy mợ cũng cung kính chào. Mợ nhìn quanh 1 lượt rồi giọng nhỏ nhẹ.



- Ai đó lấy cho tôi nước rửa mặt đi, tôi còn phải lên dâng trà cho ba má nữa.



Con Đậu từ sớm đã được bà Hiền kêu qua sai việc, cô Thảo thì bận việc trong bếp nên tôi đi lấy nước cho mợ ấy.



- Mợ lên phòng đi, em mang nước lên cho mợ.



- Thôi được rồi, mang ra ngoài kia rửa là được rồi, để cho cậu hai còn ngủ.



- Dạ.



Tôi mang chậu nước mát lành ra ngoài sân, còn lấy cả khăn nữa cho mợ lau mặt. Giờ nhìn kỹ mới thấy, mợ hai đẹp ghê ấy, da trắng, tóc đen,môi hồng. Tôi nhìn còn say huống gì là đàn ông chứ.



- Em nhìn gì vậy?



- Mợ đẹp quá mợ à.



Mợ hai nở nụ cười thân thiện.



- Em ko phải là người đầu tiên.



- Là sao mợ?



- Thì ko phải người đầu tiên khen chị đẹp đó. Thôi chị lên chào ba má đây. Lát mang đồ ăn qua phòng cho chị với cậu hai nghen.



- Dạ mợ.



Tôi nhìn theo dáng đi của mợ xa dần. Người đẹp, ăn nói dễ thương, mà dáng đi lại yêu kiều nữa.



Mợ hai bước vào phòng khách thấy ba má chồng đang ngồi trong đó, mợ hai lại cung kính chào hỏi.



- Con chào ba má.



Bà Hiền liền cười, vẻ sồn xã lắm.



- Dậy rồi hả con, nào lại đây nào, thằng Quyền đâu.



- Dạ, anh Quyền say từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh đó ba má.



- Cái thằng tệ hết sức à, để cô dâu xinh đẹp phải chờ rồi.



- Dạ, ảnh say quá sao trách được.



Rồi họ nói chuyện 1 lúc lâu, bà Hiền còn đang định hỏi mợ hai cái vụ máu trinh nữ, nhưng nghe cô nói vậy nên bà liền nguôi ngoai.



- À, con có cần đưa đứa nào hầu cận bên nhà qua phục vụ con ko?



- Dạ, ko cần đâu má.



- Ừa, vậy cần gì cứ kêu mấy đứa nhỏ nó làm nghen.



- Dạ, má.




- Ơ em còn nhiều việc lắm, em đi trước nghen cậu, em bận lắm ấy.



- Sen.. sen.. đứng lại, ai cho mày đi.



- Em bận lắm.



Rồi tôi cong đít chạy mất dép, tôi vô tình va phải mợ hai đang đứng ngoài đó.



- Em xin lỗi mợ hai, mợ có sao ko vậy?



- Chị ko sao.



- Vậy em đi trước nha.



Cậu ba đứng ngay bậu cửa nói với theo còn lắc đầu.



- Mày đúng là cái đồ hậu đậu Sen nghen.



Kệ cậu ba có định gầm thêm gì nữa, tôi cũng lo chạy nhanh cho rồi.



Thấy mợ hai nhìn theo dáng vẻ hậu đậu của tôi mà cười tươi lắm, cậu ba vẫn nghiêm giọng.



- Chị bị nó đụng hả, có sao ko. Nó hậu đậu lắm.



- Tôi ko sao.



- Chị tìm tôi hả, có việc gì ko?



Vì phòng cậu cũng ko gần với phòng của ba mẹ nên biết chắc là tìm cậu rồi.



- Um... vòng tay mà chú nói cho tôi ấy, lâu quá ko thấy chú đưa.



- À, mấy cái vòng rẻ bèo ngoài chợ hả. Chị chờ tôi lát.



Cậu ba đi vào phòng mở tủ lấy vòng, mợ hai cũng tranh thủ ngó vào phòng cậu ba. Phòng cậu ba thật khá là đơn giản quá, lại có chậu hoa sen giữa bàn nữa.



Cậu ba đi ra, mợ hai cũng thôi nhìn vào.



- Đây, vòng của chị đây, tôi cũng tặng mẹ mà mẹ chê ko lấy, cho chị hết.



Mợ hai nhìn hai cái vòng rồi hỏi cậu ba.



- Chú định tặng tôi cái nào?



- Cái này.



Cậu ba chỉ vào cái vòng màu xanh bên phải, mợ hai lấy cái đó rồi cảm ơn cậu ba.



- Tôi chỉ lấy cái chú tặng thôi. Cảm ơn chú.



- Ừa, ko có gì đâu chị.



Mợ hai thì vui vẻ về phòng, vì nghĩ là cậu ba cũng có quan tâm mình. Nhưng cậu ba thì chỉ đại vào cái vòng mà thôi, ko có ý gì khác