Hận

Chương 37 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Tôi cứ ngắm tới, ngắm lui số thuốc của bà Mầu. Liệu chừng này có đủ dùng để mợ hai giống như cậu ba với bà Hiền được không? Lỡ không được thì phải dùng cách gì đây? Dọa ma à? Hay cho thuốc xổ? Hay sao tôi cũng không biết nữa. Tìm cách hại người thôi mà cũng khó quá đi mất. Thoáng nhìn ra ngoài tôi thấy anh Bình mang củi đi vào. Thời gian ở đây được ăn được ngủ, anh Bình cũng đã thay da đổi thịt, khá là bãnh trai. Tự dưng trong đầu tôi nghĩ ra 1 cách, tôi liền gọi anh Bình ra bàn chuyện.



- Mợ ba cho gọi tôi?



- Không có người ngoài, anh không cần gọi em là mợ ba. Em muốn nhờ anh một việc.



- Việc gì em cứ nói.



- Em muốn anh dụ dỗ dùm em một người, hãy cho cô ấy tình yêu chân thật.



- Không được đâu, tôi không làm được.



Nhưng lúc này có không muốn ép anh Bình cũng không được. Cái thai của tôi càng ngày càng lớn, nếu không giải quyết nhanh thì tôi sẽ hết cơ hội mất.



- Anh nên nhớ, anh nợ em. Giờ em muốn anh trả nợ.



- Việc gì cũng được nhưng việc này...



- Anh không giúp được thì anh đi đi, em sẽ cho anh một khoản để đi nơi khác sống, em sẽ tìm người khác.



Tôi định quay lưng bước đi, anh Bình níu tay gọi tôi lại.



- Anh làm, anh sẽ làm.



- Được rồi, tôi sẽ bàn kế hoạch với anh sau.



[...]



Chiếc xe ngựa của mợ hai đang đi trên đường vắng, buổi chiều tà rồi nên ít người đi đường lắm. Mận- gia nô phục vụ cho mợ hai lên tiếng.



- Cô ơi, đồ trên chợ đẹp ghê cô ha, đồ ăn lại ngon nữa.



Mợ hai liếc nhìn con gia nô béo múp míp.



- Ăn, mày suốt ngày có ăn là ăn à, nhìn lại cái thây mày đi, béo lăn rồi kìa.



- Béo đâu, người ta gọi đây là mũm mỉm đó cô.



Mợ hai lắc đầu ngao ngán, Na thông minh lanh lợi bao nhiêu thì Mận lại khờ khạo ngu ngốc bấy nhiêu.



Bỗng dưng ở đâu nhảy ra bốn đến năm tên hung hăng, bịt mặt, tay còn cầm cả dao nữa, chặn xe ngựa của mợ hai lại.



- Đưa tiền đây, không tao giết.



Con Mận sợ quá mà núp sau lưng mợ hai, ôm mợ hai chặt cứng.



- Aaaa cướp.. cướp... em sợ quá cô ơi.



- Mày làm như mình mày sợ không bằng, tao cũng sợ nè.



Mợ hai cố gắng điềm tĩnh, lấy trong túi ra 5 đồng bạc trắng.



- Tôi đi chợ nên không mang nhiều tiền, mấy anh cầm đỡ cái này đi.



Tên cướp đầu đàng chém mạnh con dao dài trên tay vào thành xe ngựa.



- Giỡn mặt hả mày, tháo đồ trang sức ra.



- Đây.. đây.. tui tháo.. tui tháo.



Mợ hai tháo hết thảy trang sức đưa cho tên cướp. Tên cướp cầm trang sức và tiền thấy khá hài lòng. Rồi tên cướp nắm tay mợ hai mà kéo xuống đất, sức kéo mạnh, mợ hai rớt đất ngay. Con Mận bị hai tên trong nhóm chặn lại.



Tên cướp đè mợ hai xuống bãi cỏ ven đường, cười vô liêm sỉ.
- Bà im đi, đàn bà biết gì mà nói.



Mợ hai gào thét đã rồi cũng mệt và im lặng. Cánh cửa mở ra, ông tổng Dinh bước vào, vứt cho mợ hai một tờ giấy và tay nải.



- Đây là giấy từ con, mày cút đi, từ nay tôi không có đứa con như mày.



Mợ hai cầm tờ giấy và tay nải chạy mất, không đoái hòai tới ông tổng Dinh. Vì cuối cùng ông cũng vì sỉ diện của ông chứ cũng không phải vì mợ hai.



Với số tiền ông tổng Dinh đưa, họ đi qua làng khác sinh sống. Họ mua một ngôi nhà nhỏ, mợ hai mở lớp dạy chữ cho lũ trẻ trong làng. Còn anh Bình vẫn làm những công việc chân tay. Mợ hai luôn hạnh phúc với tình yêu này, nhưng mãi một điều mà anh Bình chưa làm cho mợ.



- Anh à, mình yêu nhau bao lâu như thế, sao anh không cưới em.



- Chuyện cưới xin phải được sự đồng ý của bố mẹ. Mình cứ từ từ để bố em hồi tâm chuyển ý.



Mợ hai thở dài.



- Sợ ngày đó không xảy ra đâu.



Anh Bình ôm mợ hai vào lòng, vỗ về mợ hai.



- Nhất định sẽ có mà, em đừng lo quá nhé. Thôi mình ra ăn cơm.



- Dạ.



Mâm cơm được anh Bình chuẩn bị, toàn những món đơn giản, rau mắm, những món mà ngày xưa nhìn thôi mợ hai cũng không thèm. Vậy mà bây giờ bên cạnh anh Bình, mợ hai lại ăn một cách ngon lành. Thậm chí những việc mà mợ chưa từng đụng tay vào, như rửa chén, giặt đồ. Giờ đây mợ hai làm được hết, bởi vì mợ trân trọng tình yêu với anh Bình. Anh Bình mang cho mợ sự ấm áp nơi con tim, sự quan tâm, vòng tay vững chắc và hơn hết là tình yêu mà mợ cảm nhận được nó chân thành.



Họ cùng sống chung một căn nhà, cùng ăn một mâm cơm. Nhưng anh Bình tuyệt nhiên không đòi hỏi sự đi quá giới hạn. Anh Bình vẫn luôn giữ gìn cho mợ hai.



Đêm họ nằm ngủ, tự nhiên gió lùa mạnh, cánh cửa bị gió lùa đập mạnh. Mợ hai quay sang thấy anh Bình ngủ say nên ngồi dậy đi đóng cửa sổ lại.



Bóng trắng đứng ngay cửa, tóc tai xõa xuống, trên áo loang lổ những vết máu.



- Trả... mạng... cho... tôi... trả... mạng... cho... tôi.



Mợ hai hoảng hồn ngã người lăn xuống đất.



- Lài... Lài... mày... mày...



- Sao... giết... tôi... hư... hư...



Bỗng dưng bóng ma biến mất. Mợ hai hoảng loạn, cánh cử chính bật mợ ra. Bóng ma dần tiến vào nhà.



- Trả... mạng... cho tôi... hư...



Mợ hai sợ quá ré lên, rồi lăn ra đất ngất xỉu.



Nghe tiếng gọi mãi mợ hai mới tỉnh lại được. Mợ liền ôm lấy anh Bình.



- Sợ quá... em sợ quá..



- Em sao vậy, ngủ sao mà mơ hoảng thế?



- Mơ? Là em ngủ mơ à, nó rất thật... cô ta... đáng sợ lắm.



Anh Bình vỗ về mợ.



- Anh có thấy ai đâu, đêm qua vẫn ngủ ngon đến sáng. Thôi em nghĩ đi lát ăn cháo anh để dưới kia, anh đi làm đã.



- Dạ.



Mợ hai lại nằm xuống giường. Trước đây rất nhiều lần mợ hai nằm mơ thấy Lài đến tìm mợ, khi về nhà rồi, uống thuốc rồi mợ hai không thấy nữa. Sao hôm nay cô ta lại hiện về tìm mợ hai vậy.