Hắn, Đồ Lạnh Lùng

Chương 14 :

Ngày đăng: 22:46 22/04/20


Đã một tuần nay NP ko gặp anh, thế nhưng cô ko gọi vì cô luôn là người chủ động cả, bây giờ cô ko làm cái việc đó nữa



Cô nhớ anh da diết, nhớ lúc anh nhăn mặt, lúc khuôn mặt lanh lùng nghiêm khắc ko biết lỗi khi anh lỡ hẹn với cô, nhớ cái điệu cười hơi bán nước và kinh thường của anh, nhớ cái gõ đầu khi cô làm trái ý anh, nhớ cái đêm anh chở cô đi khắp Hà Nội chỉ để thỏa cái mong ước của cô ko được ra khỏi nhà 1 tháng vì phải bó bột ở chân do anh làm cô té, nhớ cái lần cô cùng anh theo dõi một người mà theo cách nhìn nhận của cô là “có vẻ tội phạm hình sự” lúc ấy anh luôn than vãn việc mình đã bỏ biết bao nhiêu việc vì 1 con nhỏ đần ko biết gì mà cũng ra vẻ ta đây biết hết, có lần cô cùng anh dàm mưa chỉ để biết được cái lạnh, cái đau, cái cảm giác mát mát mà mưa mang lại



Anh có nhớ ko, chắc ko vì anh chắc đang vui vẻ với chị cô Hà Phong thì còn tâm trí đâu mà nhớ đến cô được



NP thấy xót cho mình quá, từ ngày chị cô cũng là người yêu thanh mai trúc mã của anh, do tai nạn giao thông nên qua Pháp điều trị vừa về, thì anh ko còn dành cho cô nhiều thời gian nữa



------------------------



Phương hơi nghiêng người nhìn Hà Phong, cô vẫn vậy có chăng là càng đẹp hơn lúc trước thôi, trông cô như một phụ nữ thnàh công, tuy đã cắt tóc nhưng vẫn ko mất đi vẻ quý phái mà mái tóc dài của cô lúc trước



-em khỏe ko?



-khỏe



-cuộc sống bên đó thế nào?



-tốt



-anh thik em để tóc dài



-vậy sao



-em còn giận anh



-ko



-sao ko gọi điện cho anh



-sao anh ko gọi-Hà Phương nói



-em biết mà



-anh vẫn như xưa



-nói thử



-lạnh lùng



Phương ko nói gì, anh thấy lại quá lạ người con gái trước mặt anh, cô ko còn ngây thơ trong sáng như khi anh quen. Cô là người đầu tiên làm rung động trái tim luôn luôn đóng của anh, quãng thời gian quen cô anh ko tỏ ra mấy quan tâm cô nhưng anh biết trong thâm tâm, cô luôn là người có vị trí quan trọng trong lòng anh, bây giờ thì sao anh vẫn còn yêu cô anh thấy yêu cô hơn, cho dù cô đã thay đổi
Cô đã xa anh mãi mãi



Người ta đem cô vô viện, hai tuần sau ba cô chuyển cô sang Pháp chữa bệnh, anh hoàn tòan ko biết tình hình của cô, tuy anh đã mở miệng xin ba cô nhưng ko đựoc chấp nhận ông cho rằng con gái mình bị vậy là do anh



Anh tự trách mình nếu lúc đó anh ko nói những lời đó để cô hiểu lầm phải chạy đi thì dâu có xảy ra chuyện này



Anh còn nhớ rất rõ, hôm ấy cô nằm đó, bất tỉnh mà ko nhìn anh mỉm cười như mọi khi, anh đã hoảng đã khóc khi cô ko nói gì khi anh gọi



Sau hơn 7 năm điều trị cô đã hoàn toàn bình phục, cô đã gọi điện đến gặp anh, anh bất ngờ và vui mừng



-em về lần này là có chuyện muốn nói



-chuyện gì?-Phương vẫn lạnh trong lời nói, nhìn HP



-em sắp cười chồng, lần này về là để đưa thiệp



Phương chết lặng với cái tin đó



------------------------



NP đến chỗ Phươngc hỉ, nghe giọng của anh cô biết anh đã biết. Biết người mà anh luôn chờ đợi tuy chưa có lời hẹn ước gì, người ấy sắp lấy chồng



NP tới nơi thì Phương đang ngồi gục trên ghế



-anh Phương



Phương dơ chai rược và nói



-nhóc hả, uống với tôi



Anh tu một hơi và hết, anh cố dốc dốc xuống xem có còn giọt nào ko, nhưng cái chai đã hết anh liền nói



-cho hai ly



-anh Phương thôi đừng uống nữa



Phương ko nghe anh đón lấy ly rược từ tay bồi và bước ra khỏi bar



NP đi theo Phương suốt 1 quãng đường dài, thấy anh gục xuống cô liền chạy tới



-anh Phương



Phương như lạc vào thế giới khác anh nói



-anh đã chờ cô ấy 7 năm, 7 năm để xin cô ấy tha thứ và nói anh cũng yêu cô ấy nhưng



-anh Phương về thôi



-cô ấy đã lấy chồng



NP lặng người, hôm nay chị cô lấy chồng nên anh mới như vậy, anh ko bao giờ uống rượu nhiều như vậy cả, NP nhìn Phương cô nghĩ: chắc cả đòi này anh với cô mãi mãi trên hai con đường thẳng song song



Bất ngờ Phương qua đường, NP chạy theo, cô nghe thấy tiềng còi xe vang lên, quay sang chỗ Phương cô biết anh sẽ chết mất, chiếc xe đang tới gần, NP như gào lên khi chiếc xe hất văn anh ra xa, cô ngất đi