Hân Hoan

Chương 102 : Người yêu của con

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Anh ấy là người yêu, cũng là người nhà.”



“Hai anh đừng cứ một lời không hợp lại muốn bóc phốt to.” Lê Chiêu cười, “Hai anh là thực tập sinh à?”



“Sao cậu biết?” Hai phóng viên hơi ngạc nhiên.



“Bởi vì phóng viên có kinh nghiệm sẽ không hỏi thẳng như vậy.” Lê Chiêu nâng cốc có quai lên uống một ngụm nước, “Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, hai anh còn tới đây lấy tin, lạnh đến mức mặt mũi tím tái, phóng viên thành thục đều có kinh nghiệm hẹn phỏng vấn, chứ không ngồi ngây ra đợi giống các anh.”



Phóng viên: “……….”



“Mong lần sau các anh đừng như vậy, nếu còn như vậy, đừng nói là tuyết rơi, dù trời có mưa đao em cũng vờ như không thấy.” Lê Chiêu đặt cốc lên bàn, “Nào, nghĩ xem có vấn đề gì khác muốn hỏi không?”



Phóng viên: “Thế chúng ta nói chuyện phim mới của cậu đi, bên ngoài đồn rằng hai bộ phim cậu đóng là “Dáng hình không trung” và “Bảy người bạn trai” sẽ lên võ đài phim chiếu Tết, cậu xem trọng bộ phim nào hơn?”



“Xem ra các anh muốn lấy tin giật gân thật.” Lê Chiêu không nhịn được cười, “Hai bộ phim này đều rất ưu tú, chỉ trẻ con mới đưa ra lựa chọn, còn người lớn đương nhiên muốn tất cả, em xem trọng cả hai bộ phim, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn, hai anh phóng viên cũng sẽ ủng hộ, đúng không ạ?”



“Đúng đúng đúng.”



Phóng viên không ngờ Lê Chiêu lại liều mạng như vậy, lúc nhận phỏng vấn còn muốn tuyên truyền cho phim.



“Lần này kiểm tra cuối kỳ, cậu cảm thấy liệu mình có rớt môn không?” Cuối cùng hai phóng viên cũng nhớ tới thân phận sinh viên của Lê Chiêu.



“Em cảm thấy gì cũng vô dụng, phải giáo viên cảm thấy mới được.” Lê Chiêu nghiêm túc suy nghĩ, “Cá nhân em cảm thấy khả năng rớt môn không cao.”



“Bởi vì cậu siêng tới lớp?”



“Chứ không phải vì em học tập chăm chỉ, thành tích tốt à?” Lê Chiêu cảm thấy hai phóng viên này đúng là không biết cách ăn nói.



Phóng viên ngượng ngùng cười, vội vàng đổi giọng khen Lê Chiêu.



Lúc sắp phỏng vấn xong, phóng viên hỏi Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu, bộ phim của cậu với thầy Lục Hạo sắp đóng máy rồi, sang năm cậu muốn đóng phim truyền hình hay phim điện ảnh?”



“Nếu gặp được nhân vật thích hợp thì đều có thể thử.” Lê Chiêu nghiêm túc tỏ ý, “Vai phụ hay chính đều được, chỉ cần thời gian cho phép.”



Nửa năm qua, thi thoảng lại có blogger đồn rằng Lê Chiêu sắp mất suất làm đại diện cho ô tô Thương Hành và đồng hồ Thương Thời, nhưng lần nào cũng bị fanpage hai nhà vả mặt, bây giờ mọi người đều biết, phía nhãn hàng rất hài lòng với người đại diện Lê Chiêu này.



Nhưng vẫn có blogger nói, nửa năm qua độ hot của Lê Chiêu đã giảm xuống, sắp flop tới nơi rồi.
“Cô à, để con đưa vé cho cô, con là diễn viên chính, có vé miễn phí cho người thân bạn bè.” Lê Chiêu cười, “Còn là vé suất chiếu sớm nữa.”



“Được.” Đỗ Ngọc Thư nghĩ, đợi xem suất chiếu sớm xong, sẽ tự mình mua mấy vé, mời người nhà xem cùng.



Dưới sự hợp tác của ba người, cả bữa tối phong phú cuối cùng cũng xong xuôi, Lê Chiêu cầm điện thoại lên chụp một bức gửi cho Án Đình, nói mình tới nhà giáo sư ăn chực, để anh không cần phải lo.



“Ăn cơm mà cũng gửi ảnh, xem ra là bạn gái à?” Đỗ Ngọc Thư cười gắp một chiếc đùi gà to cho Lê Chiêu.



Lê Chiêu dùng đôi đũa sạch xẻ đùi gà ra làm hai phần thịt, một nửa cho Đỗ Ngọc Thư, một nửa cho Lâm Thân: “Là người yêu con ạ.”



Có lẽ bởi bầu không khí ở đây quá tốt, lại có lẽ bởi trong lòng Lê Chiêu cũng không muốn che giấu tình cảm của cậu với Án Đình, cho nên bấy giờ nói thật ra.



Đỗ Ngọc Thư ngẩn người, nhìn nửa chiếc đùi gà trong bát, lại nhìn xương gà Lê Chiêu gỡ ra, cười hỏi: “Tình cảm của hai con tốt lắm nhỉ.”



Bà sống hơn năm mươi năm, chuyện gì cũng từng gặp, cũng rất bao dung, Lê Chiêu không nói là bạn gái, mà nói là người yêu, bà liền hiểu giới tính của đối phương.



“Vâng ạ.” Lê Chiêu gật đầu, “Anh ấy là người yêu, cũng là người nhà. Ngay cả việc con thi đại học cũng là nhờ anh ấy ủng hộ con. Bình thường con nói gì anh ấy cũng đều bảo được cả, duy chỉ trong việc học hành là nghiêm khắc với con.”



“Yêu là bảo vệ chứ không phải phóng túng.” Đỗ Ngọc Thư mỉm cười cảm thán, “Nhất định cậu ấy là người rất tốt, con rất có mắt nhìn.”



“Anh ấy cũng có mắt nhìn.” Lê Chiêu cười tủm tỉm, “Nên bọn con là một cặp trời sinh.”



Lâm Thân không nói gì, chỉ mỉm cười múc canh gà cho Đỗ Ngọc Thư và Lê Chiêu, múc xong mới mỉm cười ăn nửa chiếc đùi gà Lê Chiêu chia cho mình.



Nửa cái đùi gà vào bụng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.



Cánh cửa vừa mở, ông liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của anh trai mình đó giờ dành hết thời gian ở sở nghiên cứu.



“Chú hai à, kho dữ liệu gen sở bọn anh nghiên cứu nhiều năm cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”Lời tác giả:



Bé Chiêu Chiêu ăn cơm ở nhà người lớn, trước khi ăn bé cầm điện thoại lên gọi cho Đình Đình, báo cáo mình ăn những món gì.



Người lớn trêu chọc: Chiêu Chiêu đang nói chuyện điện thoại với bạn gái à?



Bé Chiêu Chiêu nghiêm túc lắc đầu: Không phải bạn gái, là người yêu ạ!