Hân Hoan

Chương 108 : Tỏ thái độ

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Nhưng người này ra mặt tỏ thái độ thì phiền phức lớn rồi.”



“Ba à, nhà giáo sư Lâm đang nấu món gì mà thơm thế không biết.” Trần Lan Lan bám vào cửa ra vào, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng nàn từ cửa nhà đối diện bay vào, nuốt nước miếng cái ực.



“Con bao tuổi đầu rồi mà còn đi thèm cơm canh nhà người ta.” Bà Trần chỉ xuống sàn nhà: “Tranh thủ thời gian đi lau nhà đi.”



Trần Lan Lan: “………..”



Mấy ngày đầu mới về nghỉ đông, mẹ cũng nhớ mong cô lắm, ngay cả bát đĩa cũng không nỡ để cô bưng bê. Nhưng mới được có mấy ngày, đã bắt đầu sai khiến cô như giúp việc



Lau nhà xong, cô nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy giọng nói này rất giống giọng cục cưng nhà mình, cô không kiềm chế được mở cửa ra, xem người có giọng giống cục cưng là ai.



Nghe thấy tiếng mở cửa, hai chàng trai vừa lên tầng cùng nhau quay đầu nhìn về phía cô. Chàng trai đi trước đội mũ xô, mặc chiếc áo choàng dài, khẩu trang che kín nửa gương mặt, quàng cùng kiểu khăn giữ ấm với người đàn ông theo sau.



Họ tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, nhiều đồ cứ như muốn dọn nhà.



Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Lan Lan trố mắt ra nhìn, đây.. đây chẳng phải cục cưng nhà họ hay sao?



Aaaaaaaaaaaa!



Cục cưng!!!



Sao cục cưng lại ở đây!!!!



Trong lòng Trần Lan Lan đang hò reo ầm ĩ, tại sao cục cưng Chiêu Chiêu lại ở đây??



Bình tĩnh lại nào bạn học Trần Lan Lan, mày phải tỉnh táo lại, phải duy trì phong thái nữ thần trước mặt cục cưng.



Lê Chiêu gật đầu chào với cô bạn hàng xóm ra mở cửa này: “Chào chị.”



“Chào cậu.” Gương mặt Trần Lan Lan đỏ như ráng chiều, dường như ngại ngùng đối mặt với ánh mắt của Lê Chiêu.



Cửa nhà chú Lâm để mở, Trần Lan Lan thấy chú Lâm và cô Đỗ chạy ra đón, hai người có vẻ hết sức nhiệt tình với Chiêu Chiêu, có lẽ gặp lại con trai sau mấy năm xa cách cũng chỉ đến mức này mà thôi.



Cô Đỗ là nhân vật nổi tiếng trong giới hí khúc, có rất nhiều người nổi tiếng là fan hâm mộ của bà, cũng có rất nhiều bữa tiệc quốc tế và hoạt động gala cuối năm mời bà tham gia.



Mặc dù bà không được những người trẻ tuổi theo đuổi như những ngôi sao thần tượng khác, nhưng có địa vị bất phàm trong giới văn nghệ, rất có tiếng nói.
Lê Chiêu nổi tiếng, lại là một trong số ít những diễn viên trẻ tuổi vừa có khả năng diễn xuất lại vừa có duyên với người xem, quan trọng nhất là giải trí Dâu Tây coi cậu ta như con ruột mà nâng đỡ, sự tình ầm ĩ đến mức này, bọn họ rất bị động.



Thảm hại hơn cả, Lê Chiêu là sinh viên đại học thành phố, thân phận này mang lại cho cậu rất nhiều hảo cảm, cũng mang lại cho cậu rất nhiều bạn học thân phận không tầm thường.



Trong cuộc chiến dư luận lần này, Lê Chiêu không cần nói gì, bọn họ đã thua thảm bại.



“Bây giờ chúng ta chỉ còn cách giải quyết duy nhất.” Người đại diện nhìn về phía Triệu Quân Nam, “Công khai xin lỗi, nhận được sự tha thứ từ công chúng và Lê Chiêu. Sau này chúng ta lại PR một chút, tranh thủ gây dựng hình tượng biết sửa sai cho cậu, ít nhất có thể giữ được tiết mục trong chương trình gặp nhau cuối năm.”



Triệu Quân Nam im lặng không nói, hắn không muốn xin lỗi.



“Chúng tôi sẽ viết thư xin lỗi, nhưng để tỏ thành ý, tôi hy vọng cậu có thể chép tay một đoạn, chúng ta chụp ảnh đăng lên weibo, tranh thủ giành được sự tha thứ từ người xem.” Người đại diện thuyết phục Triệu Quân Nam, “Quân Nam, tài nguyên của cậu hiện tại đã thua Lục Hạo, chẳng lẽ cậu muốn ngày này năm sau, bị Lục Hạo thực sự giẫm dưới chân?”



“Được rồi.” Vẻ mặt Triệu Quân Nam khó coi tới cùng cực, “Tôi chép!”



Hôm nay hắn tạm thời nhịn cơn tức này, nhưng cái tên tạp chủng Lê Chiêu kia, sau này hắn nhất định sẽ không bỏ qua.



“Không được rồi!” Trợ lý của Triệu Quân Nam cầm điện thoại lên, “Anh Triệu, đại sư hí kịch công khai chê trách anh không có nghệ đức, làm người của công chúng, còn nói anh..”



“Nói tôi làm sao?”



“Nói anh thân là người của công chúng, nhưng lại chỉ biết nói dối, không chuyên nghiệp, không thành thật, sỉ nhục giới nghệ thuật.”



“Đại sư hí kịch quái nào mà dám bỏ đá xuống giếng trong lúc tôi gặp nạn vậy?” Triệu Quân Nam mất kiên nhẫn, “Đừng để ý tới tên đó nữa.”



“Nhưng đại sư Đỗ Ngọc Thư là tên tuổi hàng đầu trong giới hí kịch, sinh ra trong gia đình giàu truyền thống nghệ thuật, từng đón tiếp rất nhiều lãnh đạo nước ngoài, có địa vị rất cao trong giới văn nghệ.” Cả người trợ lý toát mồ hôi lạnh, “Anh Triệu à, lần này chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.”



“Đỗ Ngọc Thư?!” Đương nhiên quản lý cũng từng nghe nói tới tên tuổi của Đỗ Ngọc Thư, đây là danh gia trong giới hí khúc, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều có địa vị trong giới văn học và nghệ thuật, “Sao đột nhiên bà ấy lại công khai công kích Quân Nam?”



Nhân vật hàng ngũ đại sư như vậy, từ khi nào lại quan tâm tới chuyện trong showbiz?



Người bình thường mắng thì mắng, đây không phải chuyện to tát gì, nhưng người này ra mặt tỏ thái độ thì phiền phức lớn rồi.Lời tác giả:



Bé Chiêu Chiêu dắt tay bé Đình Đình ra khỏi nhà trẻ, đến cổng trông thấy mẹ mình.



Bé duỗi tay ra chỉ vào bạn đầu gấu lớp bên: Mẹ ơi, bạn lớp bên cạnh bắt nạt con.