Hân Hoan

Chương 15 : Tên lừa đảo?

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


“Bản tính con người là thay đổi.”



“Sao vậy?” Lê Chiêu thấy Án Đình nhìn mình mà không nhận lấy xâu tôm, anh không nói lời nào, cậu thắc mắc sờ lên gương mặt mình: “Trên mặt em có gì kì lạ à?”



“Có.” Án Đình nhận lấy xâu tôm nướng, dời tầm mắt.



“Có gì vậy?” Lê Chiêu sờ lên mặt mình mấy cái, còn lấy điện thoại ra soi, rõ ràng không có gì mà: “Đình Đình à, không ngờ anh đẹp trai sáng sủa như vậy, thế mà cũng đi lừa người ta.”



Án Đình cúi đầu ăn tôm không nói gì.



“Có vẻ đẹp của cậu chứ còn gì nữa.” Trương Tiểu Nguyên vỗ bộp một cái lên gáy Lê Chiêu, cầm đồ uống trên bàn lên: “Án tiên sinh, lần đầu tiên gặp mặt, trước đó Chiêu Chiêu đã nhắc tôi không thể để anh uống rượu, tôi lấy đồ uống mời anh một cốc. Thằng bé này thẳng tính, đầu óc cũng đơn giản, sau này ở chung, nếu thằng bé làm gì mạo phạm, xin anh rộng lượng bỏ qua cho.”



Án Đình giơ chai trà lạnh chỉ đáng mấy đồng lên, chạm cốc với Trương Tiểu Nguyên: “Lê Chiêu rất tốt.”



Trương Tiểu Nguyên cười: “Mặc dù tôi là quản lý của thằng bé, nhưng vẫn coi thằng bé như em ruột, tiếc là mấy năm qua tôi không đạt được thành tựu gì, nhưng nếu sau này anh có việc cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp.”



“Cảm ơn.” Trà lạnh vào miệng, hương vị ngòn ngọt, Án Đình khẽ nhấp một ngụm.



“Đã là người mình rồi thì đừng khách sáo gì nữa.” Trương Tiểu Nguyên đặt trà lạnh xuống, chà xát bàn tay: “Thế chúng ta.. khởi động thôi.”



Vừa dứt lời, sợi tóc mai của Án Đình khẽ bay lên, đó là làn gió lúc Lê Chiêu nhấc tay lên. Trong chớp mắt, tôm nướng kỹ và xâu thịt dê trên bàn đã bay vào trong tay Lê Chiêu, tay trái Lê Chiêu cầm tôm, tay phải cầm xâu thịt dê, hả hê nhìn Trương Tiểu Nguyên hai tay trống trơn: “Em biết ngay anh sẽ giở trò này mà, em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”



“Đình Đình à, lấy này.” Lê Chiêu đưa chiến lợi phẩm vào hộp đồ ăn trước mặt Án Đình: “Hai chúng ta cứ từ tốn ăn.”



“Cái thằng nhóc này, anh có còn là anh trai cậu yêu nhất không?” Trương Tiểu Nguyên tội nghiệp cầm miếng khoai tây rán cuối cùng lên, xoay người vẫy tay với chủ quán: “Chủ quán, cho thêm hai xâu thịt dê, hai xâu thịt ba chỉ.



“Được rồi!” Mùa đông lạnh giá là vậy, nhưng chủ quán bận đến mức vã mồ hôi, ông quay đầu nhoẻn cười với bàn của Lê Chiêu, thuần thục để nguyên liệu lên vỉ nướng.



“Cho thêm mười xâu tôm, mười xâu nấm kim châm, một phần tôm cay.” Lê Chiêu khẽ hỏi Án Đình: “Anh muốn ăn gì nữa không?”


Trương Tiểu Nguyên trố mắt ra: “Án tiên sinh, anh có hai căn nhà thật à?”



Án Đình khẽ vuốt cằm: “Ừm.”



Khoảnh khắc Án Đình gật đầu, trong mắt Trương Tiểu Nguyên, anh đã không còn là anh nữa, mà là một thỏi vàng ròng tỏa sáng lấp lánh mê người.



“Ăn no quá.” Lê Chiêu xoa cái bụng, kéo vành mũ lưỡi trai xuống: “Đi, đi về thôi.”



Trương Tiểu Nguyên còn chưa kịp hoàn hồn, anh sững sờ theo sau Lê Chiêu và Án Đình, đến khi có một chiếc xe đen đậu trước mặt họ, mới nhớ ra mình có việc cần làm: “Chiêu Chiêu à, tối nay anh về nhà bố mẹ, không đi cùng cậu đâu.”



“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu: “Anh đi cẩn thận.”



“Tôi đưa cậu đi.” Gương mặt nhợt nhạt của Án Đình trong màn đêm có vẻ hết sức lạnh lùng.



Trương Tiểu Nguyên hơi sững sờ, lập tức cười bảo: “Không cần đâu, nhà ba mẹ tôi cách đây không xa.” Nói rồi anh cưỡi lên con xe điện, rời đi nhanh như chớp.



Lê Chiêu ngồi xe Án Đình trở về phòng trọ, vừa mới lên tầng đột nhiên có một bóng đen chạy về phía cậu, cậu duỗi chân ra đạp theo bản năng.



Bóng đen đụng vào tường, phát ra tiếng kêu thảm thiết.



“Đừng cử động, cử động nữa tôi sẽ báo cảnh sát.” Lê Chiêu cảnh giác nhìn bóng đen.



“Thầy, thầy Lê Chiêu, tôi là Tào Gia, trợ lý của tổng giám đốc công ty giải trí Dâu Tây. Trợ lý chầu chực trước cửa phòng trọ của Lê Chiêu cả buổi, mãi mới đợi được cậu về, không ngờ còn chưa kịp nói chuyện, đã bị đạp một cú đau điếng.



Lê Chiêu là diễn viên phim thần tượng mà, sao mạnh như diễn viên phim võ hiệp thế kia? Anh xoa xoa chỗ bị đạp trúng, lúc ngẩng đầu lên liếc nhìn cái đèn kia vì sao không sáng: “Trước đó chúng tôi đã liên lạc với quản lý của cậu, có lẽ là giữa hai bên có chút hiểu lầm, bởi vậy nên giám đốc Tôn bảo tôi tới đây nói chuyện với cậu.”



Lê Chiêu:???



Giờ mấy kẻ lừa đảo không những dối trên mà còn đồng bộ gạt dưới nữa à??