Hân Hoan

Chương 20 : Trả thù lao

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Đây là tình anh em thời đại mới cảm động nhường nào chứ!!”



Gió lạnh rít gào, ô tô cắt màn đêm hắc ám, đậu lại trước cổng biệt thự.



“Bác sĩ Chu, mời bác sĩ đi theo hướng này.” Quản gia mặc âu phục, vội vã đón người ngồi trong xe bước vào cổng lớn, khẽ nói: “Khoảng 12 giờ đêm, đột nhiên nhiệt độ cậu ấy tăng lên bất thường, cứ như vậy trong vòng nửa tiếng, đã lên đến ba mươi chín độ ba.”



“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Bác sĩ Chu vừa rảo bước lên tầng, vừa đeo găng tay y tế vào: “Khoảng thời gian này cậu ấy vẫn không dùng cơm à?”



Vẻ mặt quản gia có chút lạ thường: “Khoảng thời gian này cậu ấy thường ra ngoài đã đành, còn bảo người ta thu dọn căn nhà bên cạnh.”



Bước chân vội vã của bác sĩ Chu dừng lại, quay đầu nhìn về phía quản gia: “Ông nói là, cậu ấy chủ động tiếp xúc với người khác?!”



“Ông cũng biết rồi đấy, thường ngày cậu ấy không thích nói chuyện, lại càng không đề cập tới chuyện cuộc sống với chúng tôi.” Quản gia thở dài: “Nhưng trợ lý Tần lén kể với tôi rằng, trạng thái tinh thần năm nay của cậu ấy không được tốt lắm..”



Hai người cùng im lặng, những năm này anh càng ngày càng trở nên trầm mặc, cũng càng ngày càng không có sức sống, bây giờ đã đến mức không ngủ được, tuy rằng có thuốc dinh dưỡng được điều chế cẩn thận, nhưng sức khỏe vẫn càng ngày càng yếu ớt.



Bác sĩ Chu đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, mở cửa phòng ra. Đằng sau cánh cửa không phải bóng tối phủ đầy, mà căn phòng rực sáng ánh đèn. Án Đình mặc chiếc áo len mỏng dựa vào đầu giường, trong tay cầm quyển sách, gương mặt đỏ lên một cách bất thường, trông thấy ông đi vào, thế mà lại quay đầu nhìn ông.



“Giờ cậu cảm thấy thế nào?” Bác sĩ Chu đặt hộp thuốc xuống, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Án Đình: “Ba mươi chín độ năm, cậu cần uống thuốc hạ sốt.”



“Sáng sớm mai tôi cần phải ra ngoài.” Án Đình đặt sách xuống bên cạnh, đưa tay ra: “Truyền dịch.”



“Cậu à, truyền dịch càng gây nhiều tổn thương cho cơ thể hơn..” Bác sĩ Chu muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Án Đình, ông biết lời mình nói cũng vô dụng: “Dù có truyền dịch, với tình trạng cơ thể cậu hiện tại, cũng cần nghỉ ngơi.”



Án Đình không nói gì, anh cúi đầu nhìn bác sĩ Chu tiêm mũi kim lạnh lẽo vào mạch máu, dòng máu đỏ sậm không đợi được mà trào lên ống truyền dịch, dường như vô cùng sảng khoái.



Dòng máu dơ bẩn cách mấy, lúc chảy ra khỏi cơ thể cũng mang sắc đỏ tươi.



Nước thuốc lạnh lẽo chảy xuống, ép máu đỏ về nơi nó nên ở.
“Thích là tốt rồi.” Ánh mắt Án Đình dừng trên một căn biệt thự khác: “Tôi ở căn nhà bên phải, hoàn cảnh nơi này thanh vắng, an ninh cũng nghiêm ngặt. Ngoài hai căn nhà chúng ta gần nhau ra, các căn nhà khác đều cách rất xa. Cậu làm diễn viên, nơi ở riêng tư và sự an toàn rất quan trọng.



“Giờ em còn chưa có tiếng tăm gì mà..” Lê Chiêu khó xử vò đầu: “Dù có ra ngoài cũng chẳng có mấy người nhận ra em.”



“Sau này họ sẽ nhận ra cậu thôi.” Án Đình giao thẻ cổng ngoài và thẻ nhà cho Lê Chiêu: “Vào xem xem.”



Từ lúc bước vào cửa khu này, Đại Khả vẫn luôn ở trong trạng thái kích động. Là người địa phương, anh từng nghe nhắc tới tên khu này, những người ở đây đều là nhân vật tai to mặt lớn, trong giới có không ít nghệ sĩ muốn mua một căn nhà ở đây cũng phải tốn rất nhiều tiền và tài nguyên. Không ngờ người bạn tốt này của Lê Chiêu thế mà tùy tiện cho Lê Chiêu ở một căn biệt thự miễn phí.



Đây là tình anh em thời đại mới cảm động nhường nào chứ!!



Bước vào cổng lớn, bên trong đầy đủ tất cả mọi thứ, hoa cỏ cây cối đều được cắt tỉa gọn gàng tỉ mỉ. Thảm và rèm cửa trong nhà đều mới nguyên, ngay cả hoa trong lọ cũng còn sương sớm.



“Chào cậu Lê.” Một người đàn ông trung niên mặc âu phục từ trên tầng đi xuống, hành lễ nho nhã với Lê Chiêu: “Tôi là quản gia trong nhà Đình tiên sinh, khoảng thời gian sau này, tôi sẽ phụ trách làm quản gia gian nhà này của cậu, nếu cậu có nhu cầu gì, cứ việc nói với tôi.”



Dứt lời, ông lấy một tấm thiệp vàng trong tập văn kiện ra: “Đây là danh sách các nhân viên phụ trách trong nhà và cách liên lạc của họ, mời cậu nhận lấy.”



Lê Chiêu nhìn người quản gia nho nhã như trong lâu đài cổ này, lại quay đầu nhìn Án Đình, đần mặt trước cách tiếp đón cao quý này.



“Nhận lấy đi.” Án Đình ghé vào tai cậu khẽ nói: “Tiền lương của họ cao lắm, không làm việc cũng nhận tiền.”



Hơi thở của Án Đình nóng rát, Lê Chiêu không nhận lấy danh sách, mà đưa tay sờ lên trán Án Đình.



“Đình Đình, anh bị sốt à?”



Quản gia vẫn luôn mỉm cười tao nhã dường như nghe được điều gì đó đáng sợ, nụ cười trên gương mặt nhất thời tan biến.Tác giả có lời muốn nói:



Đại Khả: Sự chênh lệch giữa tôi và Chiêu Chiêu, không chỉ là gương mặt này, mà còn thiếu một người anh em cảm động lòng người.