Hân Hoan
Chương 26 : Đồ Anh em
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Sáng sớm mai em gọi anh!”
“Tui khóc nức khóc nở luôn ý, cục cưng nhà chúng ta khó khăn quá.”
“Nhìn thấy Chiêu Chiêu ăn một gậy ngã xuống đất, nửa buổi không bò lên được, những người khác trong đoàn phim đi qua mà không ai dìu ẻm lên, làm tui đau lòng không thở nổi.”
“Mị là fan người qua đường mà khóc hết một bịch khăn giấy luôn nè.”
“Tui chỉ là người qua đường, nhưng xem video này mà thấy chua xót. Trong giới phim truyền hình còn bao nhiêu người như Lê Chiêu, làm diễn viên quần chúng ôm mộng phim truyền hình? Ngoại hình Lê Chiêu xuất chúng như vậy mà còn thảm thế này, những người ngoại hình không bằng cậu ấy còn vất vả tới nhường nào nữa?”
“Chị gái lầu trên ngây thơ rồi, Lê Chiêu đẹp trai thế kia, đáng lý ra không cần phải thảm như vậy. Sở dĩ cậu ấy thảm như vậy, là bởi không nghe lời, nói thẳng ra là không muốn chấp nhận một số quy tắc. Tôi có người bạn là người trong nghề, từng tiếp xúc với Lê Chiêu ở một đoàn phim nọ. Hai hôm trước tôi đi ăn với cậu ta, vô tình nhắc tới Lê Chiêu. Cậu ta bảo Lê Chiêu tốt lắm, lúc ở đoàn phim toàn ngồi tự cười ngốc nghếch, dù đóng phim mệt chết đi được, cũng có thể cầm cơm hộp đoàn phim phát ăn đến là vui vẻ. Cậu ấy còn bảo, bình thường Lê Chiêu sống rất tiết kiệm, chỉ hai đồng mua chai nước khoáng cũng không nỡ bỏ, bình thường toàn cầm chai đi tới chỗ lấy nước. Lần này cuối cùng Lê Chiêu cũng có thể ra mặt, bạn tôi vui lắm, hy vọng sau này cậu ấy càng ngày càng phát triển tốt hơn.”
“Phải rồi, còn có tin này không biết thật hay giả nữa, nghe đâu có một công ty giải trí chính thống rất coi trọng Lê Chiêu, chuẩn bị tập trung bồi dưỡng cậu ấy. Nếu tin này đáng tin, thì sau này Lê Chiêu nhà mọi người không cần phải sống thảm như vậy nữa.”
Ekip của Lê Chiêu thấy cư dân mạng này trả lời, bọn họ bèn hỏi Trương Tiểu Nguyên: “Anh Trương à, tin kia là thật hay giả vậy?”
“Đây là chuyện ở đoàn phim “Hiệp quân” năm ngoái.” Trương Tiểu Nguyên nhìn nội dung: “Xem ra bạn của cái người này là nhân viên trong đoàn phim “Hiệp quân”.”
“Chiêu Chiêu từng chịu thảm như vậy ạ.” Cậu nhân viên cảm thấy, có lẽ Lê Chiêu là người thảm nhất trong số những nghệ sĩ cậu từng tiếp xúc.
“Hết cách rồi.” Trương Tiểu Nguyên buông tiếng thở dài: “Lúc đó bọn tôi thực sự phải dựa vào cơm hộp của đoàn phim mới có thể gắng gượng sống qua ngày.”
“Thảm, thảm quá.” Cậu nhân viên lấy nửa túi khoai chiên trong ngăn kéo ra đưa cho Trương Tiểu Nguyên: “Anh lấy mà ăn, không cần trả lại em đâu.”
Trương Tiểu Nguyên: “…………”
Bản thảm thế này có phải hơi quá rồi không?
Trong căn nhà u tối, chỉ có ánh đèn màn hình vi tính yếu ớt phát sáng.
Lúc video chiếu đến cảnh Lê Chiêu đụng đầu vào tường, đau đến mức ngã quỵ xuống đất, ngón tay trắng bệch cầm chuột ấn vào nút tạm dừng.
Buông chuột xuống, đưa tay về bên phải, cầm lấy chiếc di động trên bàn. Đã hơn mười giờ rồi, anh vẫn chưa nhận được tin mới của Lê Chiêu.
“Mấy người trong đoàn phim còn chê em mua đồ xấu chứ, đẹp thế này cơ mà.” Lê Chiêu cười híp mắt, “Công ty của anh được nghỉ Tết dương chứ?”
“Ừm.”
“Thế mình mặc đồ anh em đi chơi đi.” Lê Chiêu hí hửng nói: “Đêm mai có lễ hội ánh sáng, em nhờ người ta đặt giúp hai tấm vé, mình đi xem đi?”
“Năm ngoái em xem video lễ hội ánh sáng chào năm mới rồi, siêu đẹp luôn.” Lê Chiêu đưa tay khoác cổ Án Đình: “Vé này khó đặt lắm ấy.”
“Ừm.” Án Đình đồng ý. Bàn tay khoác lên cổ anh nóng rát, như một ngọn lửa cháy hừng hực, hâm nóng từ đầu đến trái tim anh.
“Phải rồi, anh đừng kể cho anh Tiểu Nguyên đấy.” Lê Chiêu lắc cổ Án Đình, khẽ nói: “Dạo này anh ấy bận lắm, anh ấy mà biết em dẫn anh đi xem lễ hội ánh sáng, anh ấy điên lên mất.”
“Tôi không nói đâu.” Án Đình cúi đầu nhìn cánh tay khoác lên cổ mình, không đẩy nó ra.
“Thế em về ngủ đây.” Lê Chiêu ngáp một cái, buông cổ Án Đình ra, đứng lên nói: “Sáng sớm mai em tới gọi anh.”
Cái cổ đột nhiên trống rỗng, rõ ràng phòng vẫn nóng ấm, nhưng Án Đình lại cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.
Lê Chiêu ngồi dưới đất thu dọn nửa vali, ngẩng đầu lên nhìn Án Đình: “Ngủ sớm một chút, mai mình chơi đến muộn, hao sức lắm đấy.”
Án Đình khom lưng nhặt những món đồ rơi lộn xộn dưới mặt đất, bỏ vào trong vali của Lê Chiêu: “Tôi đợi cậu gọi.”
“Vâng.” Lê Chiêu kéo vali hành lý đứng dậy: “Thế em về đây, ngủ ngon.”
Án Đình nhìn cậu chàng kéo vali trống, bước chân nhẹ nhàng in lên ánh trăng ngoài cửa, giống như khi cậu xuất hiện trong sân, lặng yên không có tiếng động và hơi thở nào.
Đợi đến khi không còn thấy bóng Lê Chiêu nữa, anh cúi đầu nhìn chiếc áo khoác thêu hai chữ Đại Cát trên sofa, đặt nó lên khuỷu tay.Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi: Con gái mặc quần áo giống nhau gọi là đồ bạn thân, con trai mặc quần áo giống nhau là gì?
Bé Chiêu giơ tay lên: Em biết ạ, gọi là đồ anh em!!