Hân Hoan
Chương 28 : Uy hiếp
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Trong giới showbiz này, chỉ người không nổi tiếng mới không gây uy hiếp.”
“Chắc anh đang rất thắc mắc, tại sao em lại dẫn anh đi xem biểu diễn khí công đúng không?” Lê Chiêu dùng nước nóng tráng qua cốc nước, rồi rót nước hoa quả cho Án Đình: “Anh trầm tính quá, em muốn dẫn anh tới mấy nơi đông vui chơi. Có câu nói gì ý nhỉ, nếu một người đã xem hết cuộc sống phồn hoa, thì dẫn người ấy đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ, em cảm thấy câu này rất có lý.”
“Đi với tôi chán lắm à?” Nước hoa quả không phải hoa quả tươi ép, chỉ mấy đồng một chai to, uống vào thấy rõ vị tinh dầu.
“Không phải, anh không biết anh đáng yêu thế nào đâu.” Thấy dường như Án Đình hiểu lầm ý của mình, Lê Chiêu vội vã giải thích: “Nói cái gì vậy trời, em dẫn anh đi chơi thế này, không sợ em là ông chú xấu xa đi lừa soái ca à.”
“Cậu trẻ hơn tôi.”
“Thực ra cái này không quan trọng.” Lê Chiêu xua tay, uống một hơi hết nửa cốc nước hoa quả: “Đúng ý là được rồi. Chắc tại lúc đó em giúp anh, anh lại ngoan ngoãn đi theo em, nên là chẳng hiểu sao em lại có ý thức trách nhiệm với anh nữa.”
Ý thức trách nhiệm?
Hai con người xa lạ không có chút máu mủ nào, sao lại phải đi chịu trách nhiệm cho một người khác?
“Đây là duyên phận rồi, anh không cha không mẹ, em cũng vậy, có lẽ bởi vậy nên ông trời mới để chúng ta kết bạn với nhau.” Lê Chiêu cầm cốc lên: “Nào, cụng ly cho tình bạn tuyệt vời của hai chúng ta nào.”
Án Đình nhìn chiếc cốc trong tay Lê Chiêu, lặng lẽ cụng cốc với cậu.
” y gù.” Lê Chiêu cười híp mắt nhìn Án Đình: “Sao anh lại đáng yêu thế cơ chứ?”
Án Đình tiếp tục giữ im lặng, trong ký ức của anh, trước giờ chưa từng có người nói hai chữ “đáng yêu” này với anh.
Buổi trưa dùng bữa xong, Lê Chiêu lại dẫn Án Đình đi lượn một vòng ở chợ hoa và chim, còn vì chọc vẹt nói chuyện mà suýt chút nữa bị ông chủ thả chó đuổi ra ngoài.
Tối đến, họ tới lễ hội ánh sáng.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, trong sân đã đầy ắp khán giả, có rất nhiều người ở khu sân ga phía sau, rộn rộn ràng ràng náo nhiệt biết nhường nào.
“Đình Đình à, đeo cái này lên đi.” Lê Chiêu đeo một chiếc tai thỏ phát sáng lên đầu Án Đình, bản thân cậu cũng đeo một cái: “Tối hai nay chúng ta là người đỏm nhất chỗ này.”
“Ngủ ngon.” Án Đình nhìn Lê Chiêu vào cổng, cúi đầu lấy bông hồng vàng ra khỏi túi áo, nâng niu trong lòng bàn tay.
Về đến nhà, Án Đình bỏ bông hồng vàng mình vẫn luôn nắm trong tay vào trong lọ hoa. Ánh trăng chiếu xuyên qua rèm cửa, nhuộm dải sáng bạc dịu dàng của mình trên đóa hồng vàng.
Sáng sớm tỉnh giấc, anh thấy tin nhắn Lê Chiêu gửi tới.
【Chiêu Chiêu có vận may: Chào buổi sáng, em check-in rồi (*^▽^*)】
Án Đình chăm chú nhìn mặt cười ở đằng sau lâu thật lâu, mới đứng dậy kéo rèm cửa, trời đã dần sáng lên.
“Chiêu Chiêu, ban nãy anh nhận được tin từ phía đoàn phim, đoàn phim mời Triệu Quân Nam làm diễn viên khách mời cho vai thái tử nước thù địch, cậu ta nhận lời rồi, mai sẽ gia nhập đoàn phim.” Đại Khả đón Lê Chiêu vừa mới xuống sân bay: “Cậu có nhiều cảnh với vai thái tử nước thù địch kia nhất, nhớ đừng dây vào cậu ta.”
“Thầy Triệu ạ?” Lê Chiêu hơi ngạc nhiên: “Sao anh ấy lại tới đoàn phim của chúng ta.”
“Ai biết được ekip Triệu Quân Nam nghĩ gì, phía họ chủ động liên hệ với đạo diễn Dương, nói là muốn diễn vai khách mời này.” Đại Khả chau mày nói: “Kể từ khi “Hiệp quân” nổi, cậu ta vẫn luôn sắm thiết lập người chuyên nghiệp chịu khổ cực, có khi cậu ta tới để ám chỉ cậu đừng có nói chuyện làm diễn viên đóng thế ra.”
Lê Chiêu không nói gì, chẳng qua cảm thấy Triệu Quân Nam không cần để ý mấy việc này. Dù là tìm diễn viên đóng thế hay làm diễn viên đóng thế, đều là chuyện anh tình tôi nguyện, không cần thiết phải nhắc lại chuyện xưa.
Nhưng một người mãi mới có thể nổi tiếng, không thể nào chịu đựng những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Lần trước lúc đoàn phim sắp xếp diễn viên đóng thế cho tôi, sao mấy người không ngăn cản?” Triệu Quân Nam ngồi trong xe, sắc mặt hết sức khó coi: “Dù có tìm diễn viên đóng thế, cũng không nên tìm người đẹp trai như vậy. Giờ Lê Chiêu nhờ bộ phim chiếu mạng mà nổi, nhỡ cậu ta bán chuyện từng đóng thế cho tôi cho blogger thì sao?”
“Tôi không quan tâm mấy người dùng biện pháp gì, nhất định không thể để Lê Chiêu tiếp tục nổi tiếng.” Triệu Quân Nam trút giận xong, hít sâu một hơi: “Trong cái giới này, chỉ người không nổi tiếng mới không uy hiếp.”
Hắn tuyệt đối không cho phép Lê Chiêu giẫm lên vai hắn, trèo lên vị trí cao hơn hắn.Tác giả có lời muốn nói:
Chiêu Chiêu: Đình Đình nhà tớ là cục cưng ngoan nhất trần đời.
Các bạn khác: Hmmmm, mắt cún của cậu mù rồi!!