Hân Hoan
Chương 43 :
Ngày đăng: 09:48 18/04/20
“Anh đứng chân trần ở đây làm gì vậy?”
Lê Chiêu biết người đàn ông trung niên đang nổi giận kia. Khi đó khắp phố lớn ngõ nhỏ đều dán poster của ông, rất nhiều cô gái điên cuồng vì ông, thậm chí truyền thông còn ca tụng là thần nhan tuyệt thế.
Nhưng người đẹp rồi cũng có ngày già đi.
Thẩm Khang từng nổi tiếng nhất cũng sa sút theo tháng năm, mấy năm qua chỉ có thể đóng vai ba của nam nữ chính trong phim thần tượng. Mỗi khi có video hoài niệm, các cư dân mạng sẽ cảm thán một tiếng, hồi đó Thẩm Khang đẹp trai quá, thời gian đã biến mỹ nam trở thành một ông chú trung niên mập mạp.
“Chào thầy Thẩm ạ.” Lê Chiêu thấy vũ công bị mắng sắp khóc tới nơi, bèn cất tiếng chào hỏi.
Thẩm Khang không ngờ lại có người đi tới góc hậu trường, ông nghiêng đầu nhìn Lê Chiêu, trên gương mặt là nụ cười gượng gạo.
Đợi Thẩm Khang xoay người, Lê Chiêu mới phát hiện bộ đồ diễn của ông bị trà sữa đổ vào, dính dính nhớt nhớt trên người, trông có phần chật vật.
“Chào ngài.” Thẩm Khang nhớ lại lời mình vừa nói, sợ Lê Chiêu nghĩ nhiều, vội vã giải thích với Lê Chiêu: “Hai cô bé này đổ trà sữa lên người tôi, nhân viên nói chỉ có một bộ đồ biểu diễn, nếu không thay được thì chỉ có thể bỏ tiết mục của tôi, bởi vậy nên hơi nóng giận, để cậu cười chê rồi.”
Để một tiền bối gọi là “ngài”, Lê Chiêu có phần khó xử, cậu khách sáo nói đôi câu với Thẩm Khang, xoa dịu bầu không khí.
Hồi nhỏ cậu rất thích xem bộ phim “Đại hiệp thần kiếm” mà Thẩm Khang đóng, thường tranh với các bạn trong cô nhi viện xem ai mới là đại hiệp thần kiếm thực sự. Dáng vẻ Thẩm Khang bây giờ khác rất nhiều so với đại hiệp phong lưu phóng khoáng trong “Đại hiệp thần kiếm”, thậm chí ngay cả nụ cười lấy lòng cũng có vẻ khép nép.
Đợi hai vũ công phụ họa đi rồi, Lê Chiêu chủ động tiến lên bắt tay Thẩm Khang: “Hồi nhỏ cháu rất thích xem bộ phim “Đại hiệp thần kiếm” của chú, lát nữa biểu diễn xong, chú nhất định phải ký tên cho cháu đấy.”
Thẩm Khang có chút thụ sủng nhược kinh, ông hơi khom người xuống: “Đã là phim lâu lắm rồi, không ngờ người trẻ tuổi như cậu hồi bé cũng xem nó.”
“Kinh điển mãi mãi là kinh điển, dù có bao lâu cũng không quá muộn.”
“Thầy Lê à.” Nhân viên đài Ớt Xanh thấy Lê Chiêu, khách khí đi tới chào hỏi cậu. Anh ta đưa mắt thấy Lê Chiêu và Thẩm Khang đang bắt tay nhau: “Thầy Thẩm cũng ở đây ạ.”
“Bộ đồ diễn của thầy Thẩm bị người ta không cẩn thận đổ trà sữa vào, tôi tới xem thế nào.”
“Đây chỉ là chút chuyện nhỏ.” Nhân viên nhiệt tình nói: “Mời thầy Thẩm theo em, phía bên đây có chuẩn bị đồ biểu diễn.”
Thái độ lễ phép khách sáo, khác một trời một vực với trước đó.
“Thế thì làm phiền cậu quá.” Lê Chiêu nói lời cảm ơn với nhân viên, quay đầu khom mình với Thẩm Khang: “Thầy Thẩm à, vậy lát nữa chúng ta gặp lại, thầy đừng quên ký tên cho em.”
Thẩm Khang nhận ra Lê Chiêu đang giúp mình, viền mắt hơi nóng lên: “Nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ không quên.”
“Thầy Thẩm à, mời thầy đi về phía này.” Nhân viên dẫn Thẩm Khang đi thay đồ, nói với nhân viên phía đối diện: “Phiền mọi người thay trang phục biểu diễn thích hợp cho thầy Thẩm, tiết mục của thầy Thẩm ở gần đầu, mọi người nhớ tranh thủ thời gian.”
Chẳng mấy chốc Thẩm Khang thay bộ đồ xong, thậm chí còn có chuyên gia trang điểm tới dặm lại lớp trang điểm lần nữa, không ai nhắc tới việc hủy bỏ tiết mục, trong lòng ông cảm xúc ngổn ngang, nhưng nghĩ tới người vợ bị bệnh nặng ở nhà, vẫn nở nụ cười lấy lòng, không dám đắc tội ai.
Ở hậu trường nghỉ ngơi, Đại Khả mở cốc giữ nhiệt, đưa tới trước mặt Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, đừng căng thẳng, tiết mục của cậu được sắp xếp vào khoảng giờ vàng, nhất định lưu lượng sẽ khá cao.”
“Em không căng thẳng.” Lê Chiêu cầm cốc uống một ngụm: “Chỉ là trong lòng không được vui.”
“Nghĩ thoáng ra.” Trương Tiểu Nguyên biết Lê Chiêu đang nghĩ gì, đưa tay vỗ vai cậu: “Cái giới này chìm chìm nổi nổi, cũng chỉ có vài người có thể nổi mãi. Những người còn lại nhất định phải học cách chấp nhận số phận bị khán giả lãng quên đi.”
“Dạo trước Thẩm Khang vẫn còn đỡ, năm ngoái nói một nghệ sĩ đang hot có khiếm khuyết trước giới truyền thông, sau đó bị ghi hận. Hai năm qua không nhận được kịch bản, dựa vào tiền lời khi chạy show ở các tỉnh lẻ mà sống. Hôm nay bị đổ trà sữa lên người, chỉ sợ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.”
“Ông ấy cũng xui xẻo, đắc tội nghệ sĩ kia không được bao lâu, vợ đổ bệnh, mỗi ngày tiền xài như nước. Nếu không phải vì chữa bệnh cho vợ, có lẽ ông ấy cũng không cần ăn nói khép nép để kiếm tiền như vậy.”
“Đã là chuyện hai năm trước rồi, cơn giận trong lòng nghệ sĩ nổi tiếng kia cũng phải nguôi ngoai phần nào rồi chứ, sao vẫn ghim mãi không tha?” Lê Chiêu chau mày, chẳng trách Thẩm Khang thấy người mới như cậu mà một điều “thầy” hai điều “ngài”, hóa ra là bị hành sợ rồi.”
“Về rồi à?” Án Đình ngồi trên sofa, trước mặt là chiếc máy tính bảng, thấy Lê Chiêu đi vào, anh tắt máy tính bảng đi.
“Anh xem trực tiếp đêm hội cuối năm ở Ớt Xanh video à?” Lê Chiêu đổi dép, rảo bước chạy tới bên cạnh Án Đình: “Có xem em biểu diễn không?”
Lê Chiêu ở ngay cạnh, thậm chí Án Đình có thể cảm nhận được hơi nóng trên người cậu.
“Tiện thể xem.”
“Em biểu hiện thế nào?” Lê Chiêu ngồi xuống: “Có phải ngầu lắm không, có phải bình tĩnh lắm không?”
“Ừm…” Án Đình im lặng không nói.
“Chẳng lẽ không tốt?” Nụ cười trên gương mặt Lê Chiêu dần dần tan biến.
“Rất tốt.” Án Đình không chịu được nhìn Lê Chiêu ủ rũ, đứng dậy đi tới bàn ăn ngồi xuống: “Cởi áo khoác ra dùng bữa đi.”
“Đình Đình à, không ngờ anh cũng học được cách pha trò rồi.” Lê Chiêu cởi áo khoác ra, đi tới bên bàn ăn, kéo chiếc ghế lại gần Án Đình một chút: “Thực ra lúc lên sân khấu ấy, em căng thẳng lắm, nghĩ tới việc có lẽ sẽ có rất nhiều fan xem nên mới lấy dũng khí. Nếu em mà lạc nhịp, mấy cô bé fan của em sẽ xấu hổ lắm cho coi.”
“Với cả em còn xin được chữ ký của đại hiệp thần kiếm nữa.” Lê Chiêu nói: “Hồi nhỏ em ước gì mình có thể vượt nóc băng tường như đại hiệp thần kiếm, nhưng mà tại trong cô nhi viện em nhỏ tuổi, nên phần lớn thời gian chỉ có thể tranh vai bạn của đại hiệp thần kiếm hoặc là vai phản diện.”
Nghe Lê Chiêu kể chuyện, Án Đình ăn non nửa bát mì vằn thắn, buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu văng vẳng tiếng líu ríu nói cười của Lê Chiêu.
Nửa đêm, Án Đình lại tỉnh dậy.
Mẹ anh đứng bên giường, nhìn anh đầy bi thương. Đột nhiên bà xoay người chạy ra khỏi cửa, trên hành lang vang lên tiếng phụ nữ khóc nức nở, còn có tiếng đàn ông chửi bới.
Án Đình bước ra ngoài.
Anh thấy người đàn ông mặc âu phục ngã xuống vũng máu, cơ thể không ngừng co giật.
Ầm!
Quay đầu nhìn lại, người phụ nữ mặc váy đỏ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, bà nhảy từ chỗ cao nhất trên cầu thang.
Người đàn ông co giật, tứ chi vì ngã mà trở nên vặn vẹo.
Gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ, mang theo từng cơn ớn lạnh.
Đột nhiên một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay anh.
“Đình Đình à, anh bước chân trần ra đây đứng làm gì vậy?”
“Sao lại không bật đèn?”
“Mau mặc áo khoác vào đi.”
Trên người anh có thêm một chiếc áo khoác dày cộp.
Anh quay đầu lại, trông thấy một đôi mắt sáng trong nhìn mình đầy thân thương.Tác giả có lời muốn nói:
Bé Chiêu chạy tới nắm tay bé Đình, nghiêm túc dặn dò: Trẻ con không được chạy lung tung, không là người xấu bắt đi đấy.
M: Hôm nay sinh nhựt mình đó các bạn. Thật may mà chỗ mình đã bắt đầu lạnh cho đúng bầu không khí:)))