Hân Hoan

Chương 49 : Cả đời

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Tôi độc thân cả đời, cậu theo tôi cả đời?”



Cô gái không hiểu tại sao có một người tự nhiên xuất hiện, nghe thấy hai chữ “yêu sớm”, gương mặt đỏ bừng lên: “Xin lỗi.. em.. em chỉ muốn làm bạn với anh Lê.”



Cô cầm điện thoại, vẻ mặt hết sức khó xử.



Ánh mắt người đàn ông đột nhiên xuất hiện này nhìn cô vô cùng u tối, cô có cảm giác như mình đang bị ác ma theo dõi, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.



Cảm giác sợ hãi khiến cô không khỏi lui về phía sau một bước.



“Đình Đình à?” Lê Chiêu sửng sốt nhìn Án Đình đột nhiên xuất hiện: “Sao anh lại ở đây?”



Đây là trường quay, những người không liên quan không thể đi vào.



“Cậu Lê, chào cậu.” Tần Tiêu từ phía sau Án Đình bước ra: “Tôi tới đây làm chút chuyện, tiện thể cùng.. anh Đình tới xem một chút.”



Nói rồi anh ta quay người đi sang bên cạnh, chào hỏi các nhân viên trong trường quay.



“Đã quay xong chưa?” Giọng Án Đình khàn khàn, nghe có chút kỳ lạ. Lê Chiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, không nhìn ra được điều gì bất thường.



“Anh ngồi xuống trước đã, uống miếng nước đi.” Lê Chiêu đưa cốc nước cho Án Đình: “Em từng uống cốc này rồi, anh không ngại chứ?”



Anh em với nhau, dùng cốc của nhau hình như cũng không thành vấn đề.



Án Đình nhận lấy chiếc cốc, lúc kề môi lên mép cốc, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt Lê Chiêu, giống như bà bà độc ác cầm gậy đánh uyên ương.



Lê Chiêu thấy viền mắt cô gái ửng đỏ, trông có vẻ đáng thương, lại cúi đầu nhìn Án Đình đang cầm cốc lặng lẽ uống nước, cậu cười bảo: “Bình thường anh không hay dùng wechat, nếu em có nhu cầu, có thể thêm bạn wechat với trợ lý của anh, có chỗ nào cần giúp đỡ có thể nói với anh ấy.”



Cô gái nghe ra Lê Chiêu đang từ chối mình, trái tim thiếu nữ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, cố gắng nặn môi cười: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”



Nói rồi cũng không add wechat của Đại Khả, quay người chạy đi thật xa.



“Đại Khả à, anh qua đó xem thế nào, đừng để cô bé xảy ra chuyện.” Lê Chiêu thở dài, quay đầu nói với Án Đình: “Anh dữ thế, dọa con gái người ta sợ rồi kìa.”



Án Đình siết chặt chiếc cốc trong tay.



“Như anh ấy, không biết cô bé nào dám đi với anh.” Lê Chiêu thấy Án Đình cúi đầu không nói lời nào, cho rằng anh đã ý thức được sai lầm của mình, không nỡ trách anh nữa: “Lần sau đừng như vậy.”
“Vợ chồng bên nhau.. có lẽ như vậy nhỉ?” Lê Chiêu không biết vợ chồng bình thường bên nhau rốt cuộc như thế nào, trong tưởng tượng của cậu, hoàn mỹ nhất có lẽ là như vậy.



“Con cái thì sao?” Giọng Án Đình lại trở nên khàn khàn.



“Chưa hề nghĩ tới.” Trước năm mười tuổi, ký ức của cậu chỉ là bị ngược đãi và bị đánh đập, sau năm mười tuổi thì sống trong cô nhi viện, cậu không biết trong một gia đình ấm áp, cha mẹ sẽ đối xử với con cái của mình thế nào: “Không có con cũng không sao, bọn em có thể cùng nuôi chó nuôi mèo, hoặc là trồng hoa câu cá, thế nào cũng được cả.”



“Những thứ này tôi đều..” Án Đình nuốt ngược lời bên miệng xuống.



“Sao cơ?”



“Không có gì.” Án Đình lại nhắm mắt lại.



“Sao anh đột nhiên quan tâm tới vấn đề yêu đương thế?” Lê Chiêu nhướng mày lên, trong mắt ánh lên tia nhìn hóng hớt: “Chẳng lẽ.. anh thích ai rồi?”



Án Đình: “Ngoài cậu ra, bên cạnh tôi chưa từng có người khác.”



“Kể cũng đúng nhỉ.” Lê Chiêu gật đầu: “Thôi bỏ đi, dù sao hai chúng mình đều FA, hai tên FA chúng ta cứ nương tựa lẫn nhau mà sống đi.”



Án Đình không nói gì.



“Sao nào?” Ngón tay Lê Chiêu khẽ chọc lên đầu Án Đình: “Án FA, anh nói có phải không?”



“Tôi độc thân cả đời, cậu theo tôi cả đời?”



“Được.” Lê Chiêu cười hì hì: “Đợi chúng ta bảy mươi tám mươi tuổi thì cùng đi câu cá cũng vui mà.”



“Không trồng hoa nuôi chó à?”



“Nếu anh thích mình trồng hoa cũng được. Nhưng cơ thể anh không tốt, đừng nuôi chó, chó rụng lông không tốt cho đường hô hấp.”



“Được rồi, chúng ta cùng trồng hoa câu cá.” Án Đình ngồi dậy, nhìn vào đôi mắt Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, anh nhớ lời em nói rồi.”



Lê Chiêu gật đầu, trong lòng ngờ ngợ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.Tác giả có lời muốn nói:



Nhà trẻ tan học, các bạn nhỏ vui vẻ chơi với nhau.