Hân Hoan

Chương 62 : Vay tiền

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Phía sau Lê Chiêu không phải tứ cố vô thân.”



“Ô, mấy cậu cũng tới à?” Chương Tam và Hướng Chấn được xếp chung một nhóm, thấy hai thanh niên Lê Chiêu và Trương Khuê đi tới, cười trên nỗi đau khổ của người khác mà hỏi: “Nghe nói các cậu xếp hạng ba à?”



Thấy Trương Khuê và Lê Chiêu không nói lời nào, anh ta cười ha hả chỉ về mảnh đất trống phía xa xa: “Đi đi, kia là giang sơn các cậu phải gây dựng đấy.”



“Không sao đâu, đừng rầu nữa.” Lê Chiêu an ủi vỗ vai Trương Khuê: “Chúng ta còn trẻ thể lực lại tốt, trồng nhiều cây một chút cũng là chuyện tốt mà.”



Còn trẻ thể lực tốt?



Tiếng cười của Chương Tam lắng xuống, bản thân anh lớn hơn hai cậu ta mười mấy tuổi, anh thở dài não nề, tháng năm không tha cho ai cả.



Đợi khách mời tới đông đủ cả rồi, có thầy giáo chuyên nghiệp đi tới dạy họ cách trồng cây. Thao tác thực tế phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, không chỉ đào hố, cho cây vào lấp đất lại là xong.



Chương trình chuẩn bị ghế nằm và ô che cho MC, để anh ta ngồi phía sau giám sát sáu khách mời trồng cây.



“Nơi đây từng là hoang mạc hoang vu hun hút, nhưng nhờ mấy năm qua không ngừng gây trồng, rất nhiều hoang mạc đã trở thành ốc đảo.” MC cầm loa, vừa uống trà vừa phổ cập cho các khách mời những khó khăn đã gặp phải trong những năm tháng phủ xanh.



Phổ cập xong, anh ta ung dung nhấp một ngụm nước trái cây: “Mọi người cố lên, tôi tin nhất định mọi người sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”



Trên bàn MC đặt hai cốc nước trái cây, một cốc còn không được động tới, nước trái cây được đựng trong cốc thủy tinh, hết sức lôi cuốn.



“Anh à, trồng cây là chuyện nên làm, nhưng mà em cảm thấy trọng điểm trước mắt là nước trái cây có thể chia nhau cùng hưởng không.”



“Đương nhiên không rồi.” MC bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, chà chà chép miệng: “Vừa ngon lại vừa có thể giải khát, đúng là mỹ vị nhân gian.”



Trương Khuê: “Không chút nhân tính.”



Hướng Chấn: “Tê liệt bất nhân!”



Chương Tam: “Tâm lạnh như sắt!”



Lê Chiêu: “Bệnh trạng điên khùng!”



Tiền Đa Hỉ: “Mặt người dạ thú!”



Lý Thực: “………..”



Không phải anh không muốn chửi, mà tại anh không tìm được thành ngữ thích hợp. Cũng tại hồi nhỏ không cố gắng học hành mà ra, đến một thành ngữ để mắng người cũng không nghĩ ra được.



“Mấy cậu cứ chửi đi, dù có chửi khản giọng cũng không ai tới cứu các cậu đâu.” MC tỏ vẻ độc ác: “Mau lên, không xong việc thì đêm nay đừng hòng ngủ đấy!”



“Thật sự luôn?” Khóe mắt Lê Chiêu nhìn cốc nước trái cây còn chưa được động tới trên bàn. Thế rồi cậu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy như bay tới chỗ MC, cầm cốc nước lên tu ừng ực.



MC ngớ người nhìn nước trái cây trong cốc được đổ sạch vào bụng của Lê Chiêu, qua nửa buổi vẫn chưa hoàn hồn được.



Liều mạng như vậy chỉ vì một cốc nước trái cây??



Không đợi anh hoàn hồn lại, các khách mời khác cùng nhau tiến lên, “bắt cóc” MC, đồng thời đàm phán với ekip, nếu không cung cấp đủ nước trái cây thì bọn họ sẽ “giết con tin”.



“Chúng ta đang ghi hình chương trình về nông thôn, chứ không phải thi đấu đối kháng mà?” Tổ đạo diễn cạn lời trước hành động này của các khách mời, dù chương trình này của họ không có kịch bản không có hình tượng nhân vật thì các khách mời cũng không thể vô sỉ như vậy chứ!



Vì mấy cốc nước trái cây mà đấu trí so gang, ghê gớm quá đấy.



Bởi vì trong tay họ có “con tin”, tổ đạo diễn đành phải cung cấp cho mỗi khách mời một cốc nước giải khát.



Đó giờ có nhiều chương trình thực tế như vậy, nhưng chưa có khách mời trong chương trình thực tế nào lại vô sỉ như khách mời trong chương trình của họ.



Sau khi uống một cốc nước giải khát xong, các khách mời không hề tranh thủ làm biếng mà tiếp tục cầm cuốc trồng cây.



Mọi người reo ca xướng hí khúc, vui vẻ mà cũng hết sức ầm ĩ.



Không bao lâu sau, trưởng thôn dẫn theo mấy thanh niên trai tráng hốt hoảng chạy tới, lo lắng hỏi: “Ban nãy có thôn dân nói, trên núi có dã thú tới, bọn tôi bèn chạy tới đây xem thế nào, mọi người không sao chứ?”



Đây là các ngôi sao lớn tới ghi hình, nhỡ xảy ra chuyện gì thì thôn họ không đền nổi đâu. Thế nhưng kể cũng lạ thật, chỗ họ lâu lắm rồi không có dã thú xuất hiện, sau hôm nay lại có động tĩnh lớn như vậy chứ?


“Anh Hướng và chị dâu tình cảm quá.”



“Vợ chồng kiểu mẫu.”



Lê Chiêu nghĩ, nếu như cậu kết hôn, có lẽ khi ở nhà với người ấy cũng như vậy nhỉ?



Thế nhưng tại sao hình ảnh hiện ra trong đầu cậu lại là.. nhà của Đình Đình chứ? Thậm chí người ngồi trên sofa với cậu cũng là Đình Đình nữa!



Không đúng không đúng, có gì đó sai sai.



Đợi các khách mời khác nói chuyện điện thoại xong thì tới lượt Lê Chiêu.



“Chiêu Chiêu, cậu để người ta nói em yêu anh hay là cho cậu vay một triệu?”



“Vay tiền đi ạ.”



Ngoài fans ra, còn ai chịu nói “em yêu anh” với cậu nữa, mà cậu làm gì có cách liên lạc với fans.



Bấm số điện thoại của Án Đình, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã bắt máy.



Trương Khuê nhỏ giọng nói với Chương Tam: “Đây là người bắt máy nhanh nhất trong số chúng ta đấy.” Nhanh đến mức dường như người ở đầu dây bên kia đang đợi cú điện thoại này.



“Người anh em, anh xong việc chưa?”



“Sắp xong.”



“Em có chuyện muốn nói với anh.”



“Chuyện gì vậy?”



Giọng nói ở đầu bên kia trở nên gấp gáp hơn: “Có phải em gặp phiền phức gì rồi không?”



“Em muốn vay anh một triệu.”



Đầu bên kia trở nên im lặng.



Bầu không khí ở hiện trường vì đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc mà trở nên khó xử. Trương Khuê không đành lòng nhìn Lê Chiêu mất mặt trước ống kính máy quay, đang định mở miệng xoa dịu bầu không khí, đầu bên kia lại vang lên tiếng nói chuyện của người đàn ông xa lạ.



“Đã cho người sắp xếp chuyển khoản cho em rồi, dùng đường dây siêu tốc, chắc là tới tài khoản ngay thôi.” Người đàn ông trầm mặc một chút: “Chiêu Chiêu à, em vốn không xài tiền lung tung, có phải em gặp chuyện gì không?”



Nghĩ tới việc Đình Đình ở đầu bên kia lo lắng cho mình, Lê Chiêu hối hận rồi, cậu vội vã giải thích: “Anh đừng lo, em không sao. Thực ra.. em đang ghi hình cho chương trình.”



“Em không sao là tốt rồi.” Giọng nói ở đầu dây bên kia chậm lại: “Phải chăm sóc bản thân cho tốt.”



“Vâng.” Lê Chiêu còn rất nhiều lời muốn nói với Án Đình, nhưng cậu không muốn lộ chuyện riêng tư trước ống kính máy quay, bởi vậy nên nói chuyện mấy câu rồi cúp máy.



Án Đình nhìn màn hình thông báo cuộc gọi đã kết thúc, ngón tay vuốt nhẹ lên cái tên trên đó.



Không ai rõ hơn anh, Chiêu Chiêu sẽ không dễ dàng mở lời vay tiền với anh.



Nhưng anh muốn tất cả mọi người biết bên cạnh Chiêu Chiêu có một người như vậy, chỉ cần Chiêu Chiêu chịu mở lời, người ấy sẽ đồng ý cho.



Phía sau Lê Chiêu không phải tứ cố vô thân.



Đừng ai nghĩ tới việc bắt nạt đứa trẻ nhà anh.



Cúp máy rồi, Lê Chiêu nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.



“Hai triệu vào tài khoản?!”



Trương Khuê không cẩn thận nhìn thấy nội dung tin nhắn: “Cậu vay một triệu, bạn cậu không nói nhiều lời chuyển khoản hai triệu luôn á?!”



“Thế giới nợ tôi một người bạn thân như vậy!”Lời tác giả: 



Bé Đình Đình: Tớ muốn cả nhà trẻ biết, Chiêu Chiêu có người bảo kê!