Hân Hoan

Chương 76 : Phỏng vấn

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Thế giới này quá đẹp, nó vẫn không từ bỏ anh, anh đừng từ bỏ nó!”



Buổi tối lúc ăn cơm, Lê Chiêu thấy một chị Hà dịu dàng nhất, và cả một Án Đình nói nhiều nhất.



Mãi đến khi ăn tối xong, vẫn không có ai hỏi Lê Chiêu làm bài thi thế nào, điều này khiến Lê Chiêu tự nhận bản thân làm bài không tệ lắm cảm thấy hơi cô quạnh.



“Mọi người không hỏi em làm bài thế nào à?”



Nhóm Chu Hà nhìn nhau một cái, dè dặt hỏi: “Thế em cảm thấy thế nào?”



“Tốt lắm ạ.” Lê Chiêu gật đầu, “Em làm được tất cả các đề, đề hình em từng giải với Đình Đình rồi.”



“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Mọi người cười cười gật đầu, lại cảm thấy bầu không khí còn chưa đủ nhiệt tình, vỗ tay bôm bốp.



“Em cứ có cảm giác như mọi người đang dỗ trẻ con ý.”



“Đâu có chuyện đó.” Trần Hiểu Quân cười gượng ha ha, “Bọn anh đang tự hào vì thành tích của em mà.”



Mọi người hàn huyên một lúc, sợ làm phiền Lê Chiêu nghỉ ngơi nên đứng dậy cáo từ.



Bóng đêm lắng lại.



Lê Chiêu nằm trên chiếc giường to lớn rộng rãi, có phần không ngủ được, cậu đưa tay sờ về phía di động, thấy Án Đình gửi tin nhắn tới.



【Án Đình: Ngủ ngoan, đừng nghịch điện thoại.】



Lê Chiêu chột dạ, lặng lẽ rụt tay về.



Trong đầu quay cuồng các công thức hóa học vật lý tiếng anh, cậu lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cũng vào giấc ngủ.



Lê Chiêu mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy mình ngồi trong phòng thi, nhưng không làm được bài nào.



Cuối cùng đến tên cũng quên viết.



“May mà chỉ là mơ.” Cậu từ từ ngồi dậy, ăn bữa sáng yêu thương cô đầu bếp chuẩn bị, lên chiếc xe hơi Hồng Kỳ 666 tới trường thi.



Thi buổi sáng xong, để không gặp lại phóng viên, Lê Chiêu cố ý chen vào trong đám đông, lặng lẽ đi ra ngoài.



“Bạn học này, làm phiền một chút…”



Bốn mắt nhìn nhau, phóng viên trầm mặc, Lê Chiêu cũng trầm mặc.



Sao lại là anh?



Sao lại là cậu?



“Gặp được nhau là cái duyên, nói mấy câu đi vậy.” Phóng viên nhận mệnh, anh là phóng viên đài truyền hình địa phương, kỳ thi đại học là mối quan tâm lớn của cả nước vào mỗi năm, ba lần liên tục phỏng vấn một thí sinh cũng làm một chuyện thú vị.



“Làm xong bài, vẫn ổn, không khó.”



Lê Chiêu quý chữ như vàng.



Phóng viên cũng không làm khó ậu: “Chúc buổi chiều em phát huy vượt sở trường, đạt thành tích lý tưởng.”



Buổi chiều thi tiếng Anh, bắt đầu đoạn thi nghe, Lê Chiêu phát hiện đề thi nghe năm nay còn dễ hơn lần trước cậu thi đại học.



Đương nhiên, cũng có thể vì Án Đình bảo các nhân viên trong nhà nói tiếng Anh với cậu, khiến trình độ khẩu ngữ của cậu tăng lên đáng kể.



Quả nhiên cái gì cũng phải bắt nguồn từ cuộc sống, học tiếng Anh cũng vậy.
Lê Chiêu đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ngẩn người nhìn Án Đình: “Tiếp theo câu tôi có dã tâm là gì nhỉ?”



Án Đình không nhịn được, đưa tay sờ lên gương mặt hơi nóng của Lê Chiêu.



Anh không biết nội dung lời thoại phía sau là gì, nhưng anh biết mình có dã tâm.



Lê Chiêu say khướt đột nhiên nắm lấy cổ tay Án Đình: “Thế giới này quá đẹp, nó vẫn không từ bỏ anh, anh đừng từ bỏ nó!”



Án Đình nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình, vẻ mặt mờ nhạt khó thấy: “Được.”



Chỉ cần có em trên thế giới này, anh sẽ không từ bỏ.



Sáng hôm sau, Lê Chiêu từ trên giường bò dậy, cậu liếc nhìn đồng hồ, đã qua giờ cậu hẹn Án Đình cùng chạy bộ. Đến khi cậu rửa mặt xong xuôi xuống tầng, trông thấy Án Đình mặc đồ thể thao từ bên ngoài đi vào.



Cậu trố mắt nhìn, Đình Đình thế mà tự đi tập thể dục?



“Ngẩn người ra đó làm gì vậy?” Án Đình lau khô mồ hôi trên trán: “Ra bàn ăn ngồi đi, anh lên tầng thay đồ đã.”



Lê Chiêu nhìn Án Đình lên tầng, nhỏ giọng hỏi quản gia: “Bác quản gia à, Đình Đình sao vậy?”



Quản gia cười tươi rói: “Cậu Lê à, tôi cũng không rõ nữa.”



Lê Chiêu âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình nói gì kích thích Đình Đình à?



Dùng bữa xong, Lê Chiêu đi tới đoàn phim, Án Đình thì ngồi xe đi làm.



“Tối anh tới đoàn phim đón em.”



Bỏ lại câu nói ấy, Án Đình điềm nhiên rời đi, bỏ lại Lê Chiêu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.



Xuyên qua, sống lại, xuyên thư?



Lê Chiêu quay trở về đoàn phim, được cả đoàn phim nhiệt liệt chào đón. Lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh phim, Lê Chiêu hỏi Hướng Chấn: “Anh Hướng à, có cái gì có thể khiến người ta thay đổi trong một đêm không?”



Hướng Chấn nhìn về phía Lê Chiêu, ánh mắt kì dị: “Cậu làm gì?”



“Anh Hướng à, anh đừng nổ súng trong đầu.” Vừa nhìn vẻ mặt Hướng Chấn là Lê Chiêu biết anh ấy hiểu lầm rồi: “Nghiêm túc chút đi.”



“Có gì không nghiêm túc, anh nghiêm túc lắm mà.” Hướng Chấn ý thức được mình suy nghĩ lệch lạc, vội ho một tiếng: “Có lẽ là người bên cạnh ảnh hưởng tới cậu ấy.”



Lê Chiêu suy tư, cố gắng nhớ lại tối hôm qua mình uống say, có làm gì kỳ quái kích thích Án Đình không.



Tiếc là ma men không có lý trí, cậu không nhớ được gì cả.



Buổi chiều đóng phim xong, Lê Chiêu đi vào phòng rửa tay, nghe thấy tiếng hai nam diễn viên trong đoàn phim ầm ĩ, cậu lo hai người đánh nhau nên xông vào.



Thế nhưng cậu vừa đẩy cửa ra liền sửng sốt.



Hai thằng đàn ông đánh nhau có đầu dựa đầu, mặt dán mặt không?Lời tác giả:



Bé Đình Đình ghét đi nhà trẻ, cậu muốn bỏ học.



Bé Chiêu Chiêu tặng hoa, tặng kẹo cho Đình Đình: Ở nhà trẻ vui này, lại đẹp nữa, cậu ở lại được không?



Bé Đình Đình ăn kẹo bé Chiêu Chiêu tặng: Được!



M: Mừng năm mới với một chương thiệt là tích cực!! Chúc mọi người một thập kỷ mới thành công và hạnh phúc!!