Hân Hoan

Chương 90 : Lâu đài hoàng tử

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Dẫn hoàng tử đi sửa tòa lâu đài của anh ấy!!!”



Trong khi mọi người sung sướng ăn dưa, có một blogger chia sẻ weibo của Thương Hoàn, cười giễu rằng, chèo thuyền Thương Hoàn với Lê Chiêu làm gì, thuyền này cách ly sinh sản, còn không bằng chèo thuyền sếp tổng Thương Hoàn với Lê Chiêu, tổng giám đốc thần bí bá đạo với nam minh tinh đẹp trai nổi tiếng chẳng ngọt ngào hơn hay sao?



Blogger này dạo này mới nổi lên, bình thường hay viết mấy câu chuyện yêu đương ngọt ngào, mặc dù chỉ mới có hơn một triệu lượt theo dõi, nhưng độ tương tác rất cao.



“Cho thím bút này, mau viết đi, viết không hay thì đêm nay đừng ngủ.”



“Tổng giám đốc thần bí x ngôi sao nổi tiếng, ôi CP thần tiên gì đây, tui dám chèo, thím dám viết hông?”



Các blogger lâu năm im phăng phắc, đúng là nghé con không sợ cọp, còn nhỏ không biết quý trọng cái nick, gì cũng dám đăng, gì cũng dám nói, đoàn luật sư của Thương Hoàn sẽ cho cô biết cái gì là thể thống, cái gì là quy củ.



Thậm chí còn có người hả hê đợi tài khoản blogger này bị khóa, kết quả chờ mãi đợi mãi, chỉ thấy weibo này càng ngày càng nhiều bình luận, càng ngày càng nhiều người chia sẻ, chứ không bị khóa tài khoản.



Mấy blogger biết nội tình cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, năm ngoái có một người cùng công ty quản lý của Lê Chiêu lấy sếp tổng Thương Hoàn ra PR, cuối cùng không chỉ có nữ nghệ sĩ ấy đến giờ vẫn rảnh rang ngồi nhà, mà ngay cả các tài khoản blogger cũng bị khóa hết một lượt.



Rốt cuộc Thương Hoàn mến cậu tân binh Lê Chiêu này đến mức nào, mà ngay cả sếp tổng nhà mình cũng có thể kính dâng?



Lê Chiêu đâu phải con ruột của giải trí Dâu Tây, mà rõ ràng là con trưởng nhà Thương Hoàn.



Có blogger to gan, cũng thử chia sẻ weibo này, anh ta thấp thỏm đợi một đêm, nhưng không nhận được bất cứ cảnh cáo nào từ luật sư.



Anh ta động lòng, tìm tìm kiếm kiếm trên mạng, phát hiện trên mấy diễn đàn văn học còn lấy nguyên mẫu Lê Chiêu và sếp tổng Thương Hoàn ra để viết đồng nhân văn.



Lại nói chứ, truyện này rất hay, cho dù ai xem nội dung truyện cũng cảm thấy sếp tổng thần bí với ngôi sao đang lên là chân ái. Thậm chí ngay cả trai thẳng như anh đây đọc truyện xong cũng kích động muốn thoát kiếp FA.



Blogger quyết định đăng câu chuyện này lên trang đầu nhà mình, cảm thán sao trên đời lại có câu chuyện tình yêu động lòng người tới vậy.



Chẳng mấy chốc, truyện CP Thương Lê bắt đầu lưu truyền trên mạng, họa sĩ nhà văn thi nhau viết ra không ít câu chuyện cho CP này, danh tiếng đè bẹp super topic CP Cá Chép đã bị khóa lại.



Fan Cá Chép:?



Sếp tổng Thương Hoàn đến một bức ảnh còn không có, càng đừng nói là ở cùng một khung hình với Lê Chiêu, rốt cuộc mấy fan CP này vã cái gì chứ?



Vã câu chuyện tình yêu của tổng giám đốc bá đạo với ngôi sao đẹp trai?



Ầy, quá nông cạn, Cá con nhà họ cũng là phú nhị đại lắm tiền nhiều của chứ bộ.



“Thưa anh.” Tần Tiêu chụp ảnh màn hình CP Thương Lê lên mục chủ đề đang hot trên weibo, “Độ thảo luận trên mạng về anh với cậu Lê đã rất cao.”



Án Đình lưu bức ảnh chụp màn hình lại: “Khống chế cho dư luận biết đây chỉ là tưởng tượng, chưa đến mức phát sinh thật sự, đừng để ảnh hưởng tới phát triển sự nghiệp của Chiêu Chiêu.”



“Anh yên tâm, tôi hiểu rồi.”



Tần Tiêu mỉm cười, CP Thương Lê này gắng gượng chứng minh đạo lý anh với tôi vốn không có duyên, tất cả đều nhờ vào tiền túi bỏ ra.



Quả nhiên phàm là vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, thì không thể coi là vấn đề to tát.



Một tuần sau đó, Lê Chiêu liều mạng đóng phim, để tranh thủ xin nghỉ phép cuối tuần. Kể từ khi cậu nhận được thông báo trúng tuyển, Đình Đình và nhóm chị Hà ngày nào cũng bàn bạc trong nhóm wechat, bàn bạc chuyện tiệc mừng lên đại học, còn tích cực hơn cả người trong cuộc là cậu đây.



Lê Chiêu không có nhiều bạn bè trong giới, dường như Đình Đình rất muốn làm cho cậu tiệc mừng lên đại học để nở mày nở mặt, muốn mời cả đạo diễn, chế tác và diễn viên đẳng cấp trong giới tham gia, nhưng bị Lê Chiêu vô tình từ chối.



Án Đình lại bảo, hai năm trước có một cô con gái nhà giàu dựa vào thực lực mà đỗ trường đại học top mười trong nước, ba cô ấy bỏ ra một số tiền lớn để mời không ít nghệ sĩ nổi tiếng đến làm khách mời và biểu diễn.



Chiêu Chiêu nhà anh còn giỏi hơn cả cô bé kia, cho nên không thể thua cô bé nhà giàu kia được.



Ầy, nghĩ tới đây thôi Lê Chiêu đã đau đầu rồi, không thể chấp nhận tâm lý ganh đua như vậy được.



“Thở dài gì vậy?” Lưu Phân là một mỹ nhân “phong tình vạn chủng”, dù chị có tùy ý dựa vào ghế nghỉ ngơi cũng có thể thu hút không ít ánh mắt đàn ông.



“Chị Phân Phân à?” Lưu Phân đi tới ngồi xuống, Lê Chiêu lập tức ngồi nghiêm lại, “Bạn em chuẩn bị mở tiệc lên đại học cho em, nhưng về mặt khách mời bọn em có ý kiến bất đồng. Bây giờ tuy anh ấy nghe theo ý kiến của em rồi, nhưng mấy hôm nay cứ rầu rĩ, em phải dỗ anh ấy thế nào đây.”



“Thế chắc chắn cậu ấy rất quan tâm tới em.” Lưu Phân khẽ cười một tiếng, “Trước mặt người quan tâm em, cứ nói thẳng là được rồi, nhất định em giữ vị trí đầu tiên trong lòng cậu ấy.”



Lê Chiêu sững sờ, sau đó giải thích: “Em biết, chỉ là.. không nhìn nổi anh ấy rầu rĩ như vậy.”




“Đình Đình à?” Lê Chiêu không hiểu quay đầu lại, bàn tay Án Đình lành lạnh, không ấm áp như tay cậu.



“Ban đêm thị lực anh không tốt.” Án Đình nhìn Lê Chiêu, “Em dắt anh đi được không?”



Thị lực ban đêm không tốt, là thiếu vitamin A hay BCDE?



Đầu óc Lê Chiêu hỗn loạn, cậu cảm thấy bấy giờ tâm tình mình hết sức rối bời, muốn hất tay Án Đình ra, nhưng nhìn đôi mắt dịu dàng của Án Đình trong bóng đêm, cậu lại do dự.



Dưới ánh mắt như vậy, cậu không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của Án Đình.



Trở tay nắm lấy tay Án Đình, Lê Chiêu vụng về dời tầm mắt: “Đi thôi.”



Sóng biển nhẹ nhàng đánh lên đá ngầm, biển cả bát ngát đen láy một màu, ánh đèn trên tháp quan sát trở thành ngôi sao sáng trên đại dương mênh mông.



Có chú rùa biển lén lút leo lên bờ, nghe thấy tiếng bước chân người thì rụt đầu lại, nhưng vẫn kích động muốn tìm tòi hư thực.



“Nhóm chị Hà tới rồi chứ?” Án Đình chủ động phá sự yên lặng.



Lê Chiêu gật đầu: “Em sắp xếp họ ở trong nhà chính, tách với mấy người trong showbiz.”



“Ừm.” Án Đình nhìn Lê Chiêu, dưới ánh trăng gương mặt Lê Chiêu hết sức dịu dàng. Đêm nay trăng tròn vành vạch, anh muốn thổ lộ khát vọng và tình cảm trong lòng mình với Chiêu Chiêu, nhưng trước khi lên tiếng, trong đầu lại hiện lên cảnh mẹ mình nhảy lầu.



Mẹ luôn nói với anh, người đời vô tình, tin gì chứ đừng tin tình cảm.



“Người nhà họ Án, chỉ cần động vào tình cảm đều trở thành kẻ điên.”



“Sao vậy?” Lê Chiêu phát hiện bước chân Án Đình chậm nửa nhịp, cậu quay đầu nhìn Án Đình, phát hiện gương mặt Án Đình chìm trong bóng tối.



Án Đình lắc đầu: “Không sao đâu.”



Lê Chiêu mỉm cười, không gặng hỏi thêm nữa: “Hồi nhỏ em thấy trên sách, viết mấy bạn nhỏ nhặt vỏ sò trên bờ biển, xây lâu đài, em tò mò không biết chơi trên bờ cát thế nào.”



Cậu buông tay Án Đình, lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh: “Nè, em xây một tòa lâu đài cho anh, lâu đài dành riêng cho hoàng tử.”



Đống cát trong ảnh, thay vì nói là lâu đài, không bằng nói là mấy chồng cát.



Án Đình im lặng mấy giây: “Rất cao quý, có phong cách thời thượng.”



Tấm lòng hiếm có, cứ khen là được rồi!



“Qua đây.” Lê Chiêu đưa tay về phía Án Đình.



Án Đình nắm lấy lòng bàn tay cậu, hai người lại nắm tay nhau.



“Đi đâu vậy?”



“Dẫn hoàng tử đi sửa tòa lâu đài của anh ấy.” Lê Chiêu bật cười thành tiếng.



“Anh là hoàng tử, thế em là gì?”



“Em là kỵ sĩ ăn nhờ ở đậu trong nhà hoàng tử, tiện thể bảo vệ anh ấy.” Lê Chiêu quay đầu nở nụ cười hết sức dịu dàng với Án Đình, “Đi nào hoàng tử.”



Nhìn bàn tay hai người nắm chặt một chỗ, Án Đình siết ngón tay đan.



Đôi tay đã nắm lấy nhau rồi, thì đừng buông ra nữa.



Lời tác giả:



Trong sân nhà trẻ, bé Đình Đình và bé Chiêu Chiêu tay nắm tay nhau nghịch bùn.



Cô giáo nhìn hai cậu bé lấm lem bẩn: Hai em, hai em đang chơi gì vậy?



Bé Chiêu Chiêu: Hoàng tử và kỵ sĩ ạ!