Hân Hoan

Chương 92 : Thăm dò??

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Thăm dò không ổn!!!”



Hai hôm sau, Lê Chiêu vẫn cảm thấy mình không ổn, lại không muốn Án Đình nhìn ra, đành phải phát huy khả năng diễn xuất của mình, cố gắng tỏ ra như bình thường.



Lúc lên máy bay trở về, Lê Chiêu cảm thấy thật may mắn, đợi trở lại đoàn làm phim, cách Án Đình xa một chút, có lẽ cậu có thể khôi phục như bình thường.



Máy bay cất cánh, cách hòn đảo xinh đẹp mỗi lúc một xa, Lê Chiêu bám vào cửa sổ nhìn xuống, không nỡ rời xa nơi này.



“Thích nơi này à?” Một cánh tay khoác lên vai Lê Chiêu.



“Ừ.. ừm.” Lê Chiêu nhìn cánh tay trên vai mình, khẽ mím môi.



“Đợi trường em đến kỳ nghỉ, anh đưa em qua đây chơi.” Án Đình dời tay ra khỏi bờ vai Lê Chiêu, “Năm nào cũng phải tốn tiền giữ hòn đảo này, không tới chơi đúng là hơi lãng phí.



Hòn đảo nhỏ mỗi lúc một xa, trở thành một chấm nhỏ xíu: “Chắc tốn không ít tiền để giữ hòn đảo này nhỉ?”



“Vẫn được.” Án Đình đứng dậy, “Anh đi vệ sinh một chút, nếu em mệt thì ra phòng nghỉ phía sau ngủ một giấc.”



Án Đình đứng dậy rời đi, Lê Chiêu ngẩn người nhìn bóng lưng anh, qua hồi lâu không nói được lời nào.



“Chiêu Chiêu à.” Chị Hà đi tới ngồi xuống bên cạnh Lê Chiêu, lo lắng nhìn cậu, “Em với Án Đình giận nhau à?”



Lê Chiêu lắc đầu: “Không ạ.”



“Thế sao mấy hôm nay em cứ là lạ vậy.” Chị Hà thở dài, “Tuy nói chị là người bênh người thân không cần đạo lý, nhưng chị vẫn muốn nói với em một chút, Án Đình làm gì cũng tùy theo em, em đừng ỷ vào người ta làm gì cũng thuận theo mình mà nhiều chuyện.”



“Chị Hà, em là người như vậy à?” Lê Chiêu dở khóc dở cười, “Em với anh ấy vẫn tốt mà.”



“Người khác không nhìn ra được, chứ chẳng lẽ chị không nhìn ra sao, rõ ràng hai hôm nay em cứ là lạ.” Chu Hà thở dài, thấy Lê Chiêu không nói lời nào, đưa tay gõ trán cậu, “Ỷ vào người khác tốt mà giận dỗi không đâu là đồ đểu, Án Đình không nỡ dạy bảo em thì để chị dạy.”



“Chị Hà à.” Án Đình từ phòng vệ sinh đi ra, thấy chị Hà lại gõ đầu Lê Chiêu, đưa tay che chỗ Lê Chiêu bị gõ, cất giọng điềm tĩnh: “Cứ bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, Chiêu Chiêu vẫn còn nhỏ.”



“Cũng chẳng nhỏ bé gì, thằng nhóc hai mươi tuổi đầu rồi.” Chu Hà thấy Án Đình bảo vệ Lê Chiêu, ném cho Lê Chiêu một ánh mắt “Đấy em nhìn người ta đi”.



“Chuyện vợ chồng trẻ của người ta, em chạy tới xen vào làm gì?” Đợi Chu Hà trở về chỗ ngồi, Châu Minh nhỏ giọng thầm thì, “Đừng cứ càng khuyên lại càng mạnh miệng.”



“Anh thì biết cái gì?” Chu Hà lườm Châu Minh, “Nhớ năm đó chúng ta yêu nhau đi đường vòng thế nào không?”



Châu Minh sờ trán nở nụ cười ngốc nghếch.



“Những đứa trẻ giống như chúng ta không biết thế nào là tình yêu, cũng không hiểu thế nào là được yêu.” Chu Hà cười khổ, “Thực tế em không nỡ để Chiêu Chiêu chịu tủi nhục trên con đường tình cảm này.”



Châu Minh thở dài: “Anh biết em không nỡ để Chiêu Chiêu chịu khổ, thế nhưng đứa trẻ lớn lên, cũng nên học cách tự mình lĩnh hội cuộc sống, em chạy tới nói thằng bé dừng lại thì thằng bé hiểu được chắc?”



Không hiểu được cách yêu người ta, không hiểu thế nào là được yêu thương, chẳng lẽ là lỗi của họ?



Vừa ra đời đã bị bỏ rơi, không biết gia đình hạnh phúc bình thường là gì, những thứ người khác vừa sinh ra đã có được lại là hy vọng xa vời của họ. Tất cả học sinh trong trường đều biết họ là trẻ mồ côi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn họ đều khác với những đứa trẻ khác.



“Em cũng đừng dạy Chiêu Chiêu lung tung, Chiêu Chiêu đã là người thông suốt nhất, am hiểu nhất trong số chúng ta rồi.”



Năm đó Lê Chiêu tới cô nhi viện, anh và Chu Hà đã chuẩn bị thi đại học, cũng không để ý nhiều đến mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, chỉ là thấy cậu nhóc này quá gầy yếu, nên thường chia phần thịt trong bát mình cho cậu.



Mãi đến buổi sáng ngày thi đại học, họ thấy Lê Chiêu ngồi xổm trước cổng cô nhi viện, trong tay cầm chiếc cờ đỏ làm từ tờ giấy đỏ hai mặt.



“Anh, chị à, chúc anh chị kỳ khai đắc thắng, giành được thật nhiều điểm.” Cậu bé có cái đầu to to, cơ thể gầy gò nơm nớp lo sợ đưa chiếc cờ đỏ vào trong tay họ, “Cố lên.”



(Kỳ khai đắc thắng: mở cở là thắng, vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.)



“Ai dạy em làm cái này vậy?”



“Bạn cùng bàn em nói, chị của bạn ấy năm nay thi đại học, ba mẹ cậu ấy cắm cờ đỏ trong nhà, như vậy kiểm tra có thể đạt thành tích tốt.” Một đứa trẻ còn nhỏ, nghe tin bạn cùng bàn nói vậy thì cho là thật, cố ý làm hai chiếc cờ hai mặt to bằng bàn tay.



Phía sau mặt cờ còn vẽ một chiếc thuyền buồm xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dòng chữ viết trên đó lại rất đẹp.




“Huhuhuhu.” Càng nghĩ càng khó chịu, Từ Bắc dựa vào gầm bàn khóc nức nở.



n ái cả đời…



Lê Chiêu như có điều suy tư, nếu cậu có thể ân ái cả đời với Đình Đình, nghe chừng.. cũng rất tốt đẹp!



Cậu mặc kệ Từ Bắc đang gào khóc huhu, xoay người mở cửa phòng bao, trông thấy Lưu Phân đứng ngoài cửa.



Lê Chiêu nhìn Lưu Phân một chút, lại nhìn Từ Bắc một chút, không nói gì.



Lưu Phân làm như không thấy Từ Bắc bị đánh hết sức thê thảm, mỉm cười với Lê Chiêu: “Suýt chút nữa cho rằng em đi nhầm phòng, đi thôi.”



Lê Chiêu im lặng theo sau lưng Lưu Phân, khẽ chau mày.



Hình như cậu… có ý nghĩ bất chính với Đình Đình, Đình Đình sẽ nghĩ cậu như thế nào đây?



Sẽ ghét bỏ cậu, không làm bạn với cậu nữa à?



“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Phân hỏi.



“Đang nghĩ.. có nên tỏ tình với bạn không.” Lê Chiêu buột miệng nói ra.



Lưu Phân hơi ngạc nhiên, Lê Chiêu với vị tiên sinh kia.. không phải một đôi sao?



Ánh mắt người kia nhìn Lê Chiêu, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được, anh cưng chiều Lê Chiêu tới tận xương tủy. Thế mà bấy giờ Lê Chiêu vẫn còn nghĩ, có nên tỏ tình với bạn mình hay không hả?



Thế giới tình yêu của mấy người trẻ tuổi bây giờ phức tạp đến thế à?



“Kể cho chị nghe xem, chị vẫn có chút hiểu biết về mặt tình cảm.”



“Chuyện là em có một người bạn, cậu ấy ở cùng bạn tốt của mình.” Lê Chiêu nhỏ giọng nói, “Cậu ấy cứ tưởng mình coi người ấy là anh em, ai dè cậu ấy lại có tâm tư khác với bạn mình, có phải người bạn này của em… ghê tởm lắm không?”



“Sao bạn của em lại nghĩ vậy?” Lưu Phân lắc đầu, “Yêu một người là cảm xúc bản năng từ trong lòng, đẹp đẽ mà lại sạch sẽ như vậy, sao lại ghê tởm được?”



“Người bạn đối xử với cậu ấy rất tốt.” Lê Chiêu lẩm bẩm, “Còn không biết cậu ấy có suy nghĩ như vậy.”



“Biết đâu người bạn kia cũng có ý với cậu ấy thì sao.” Lưu Phân cười, “Người bạn này của em nên dũng cảm một chút, như vậy mới tôn trọng tình cảm. Nếu trong lòng cậu ấy còn chưa chắc chắn, có thể đi thăm dò một chút, nói không chừng lại có bất ngờ. Ví dụ như giả vờ nói chuyện với người con gái khác trước mặt người ấy, hoặc nhắc đến chuyện thích ai đó, phản ứng của người ấy có thể là đáp án cho bạn em.”



Em trai ơi là em trai, hệ liệt em có một người bạn này quả nhiên là chủ đề chưa bao giờ cũ.



Cả thế giới đều cho rằng họ đang yêu nhau, ai dè người trong cuộc vẫn còn đang do dự không biết có nên tỏ tình hay không, thế giới này không điên, chỉ là cậu em này hơi ngốc mà thôi.



Cậu nhóc mặt mũi có vẻ sáng sủa thông minh, sao về mặt tình cảm lại chậm hiểu như vậy chứ?



“Thăm dò như vậy liệu có ổn không?” Lê Chiêu lắc đầu, “Nhỡ người bạn ấy không vui, hay khổ sở trong lòng thì làm sao bây giờ?”



Ngộ nhỡ.. cậu nói là ngộ nhỡ, Đình Đình cũng có ý với cậu, cậu lại cố ý dùng cách này để thăm dò anh ấy, Đình Đình sẽ đau lòng tới nhường nào chứ.



“Không được không được đâu, cách này không được.” Lê Chiêu lắc đầu nguầy nguậy, “Có cách nào tốt hơn không?”



Lưu Phân sửng sốt, cô nhìn chòng chọc Lê Chiêu một lúc lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng.



Cô cho rằng Lê Chiêu không biết yêu đương, chậm hiểu về mặt tình cảm, nhưng có lẽ người thực sự không hiểu là cô.



Thích một người từ tận đáy lòng, sao nỡ để người ấy chịu đau lòng khổ sở dù chỉ một chút chứ?Lời tác giả:



Bé Chiêu Chiêu: Tớ cảm thấy tớ muốn yêu sớm với Đình Đình.



Bạn học khác: Ủa giờ các cậu vẫn yêu sớm mà?



Bé Chiêu Chiêu: Tớ khổ tâm quá…