Hân Hoan

Chương 99 : Thiện lương

Ngày đăng: 09:48 18/04/20


“Em khuyên sếp thiện lương một chút.”



“Chào Đình tiên sinh.” Tiền Ứng Dân nhìn mấy người bạn cùng phòng của con mình trước một chút, “Anh cũng đưa cậu nhà đi học à?”



“Ừm.” Án Đình treo quần áo xong, lấy một bọc đồ ăn vặt trong vali đặt lên bàn, “Chiêu Chiêu à, nói chuyện với bạn bè đi, để anh sắp xếp đồ.”



Lê Chiêu mở bọc đồ ăn vặt ra, mời mọi người ăn, cậu mở một túi, nếm thấy vị không tồi, đút một miếng vào miệng Án Đình: “Sao anh mang nhiều quần áo thế, em định tối nào không có tiết thì về nhà cơ.”



Mặc dù đại học thành phố có quy định sinh viên năm nhất buộc phải ở lại trường, nhưng trước khi đến Lê Chiêu đã điều tra qua, trường họ ban đêm không kiểm tra quá nghiêm ngặt.



Nhất là chuyên ngành của cậu, cho phép sinh viên xin nghỉ ra ngoài, chỉ cần đảm bảo học phần đầy đủ.



“Thừa còn hơn thiếu.” Án Đình phân chia và cất kỹ càng quần áo và tất, anh nhìn hoàn cảnh phòng ngủ một chút, “Khi nào rảnh hẳn hẵng về nhà ở.”



Điều kiện của ký túc này quả thật hơi tệ, thiết bị tiên tiến nhất có lẽ là chiếc điều hòa treo tường hơi cũ kia.



Tiền Ứng Dân lặng lẽ nhìn Án Đình gấp quần áo, sắp xếp giá sách cho cậu chàng trẻ tuổi, trong lòng từ kinh ngạc cho đến bình tĩnh rồi lại tới hớn hở.



Ông lặng lẽ nhìn cậu con trai đang cầm đồ ăn vặt, ăn đến là vui vẻ, điên cuồng hò hét trong lòng, tới lúc ôm đùi rồi, con trai, phải cố gắng vào!



“Người anh em, cậu với anh cậu thân nhau nhỉ.” Tiền Đạc nhìn những đồ ăn vặt trên bàn này, tất cả đều là sản phẩm đắt đỏ, “Ngay cả quần áo cũng treo cho cậu.”



Đến cha ruột cậu ta cũng không kiên nhẫn được như vậy.



Lê Chiêu ôm túi đồ ăn vặt, dựa vào người Án Đình cười gập người: “Đúng vậy, bọn tôi nương tựa vào nhau, chuyện gì của tôi anh ấy cũng bận lòng.”



Tiền Đạc nhớ người chị một lời không hợp đã đánh của mình, quay đầu nói với Tiền Ứng Dân: “Ba à, ba nhìn anh trai nhà người ta đi, quay về dạy dỗ chị con cho tốt vào.”



Tiền Ứng Dân: “…….”



Cái thằng này có thể thi đậu đại học thành phố là nhờ một công tổ tiên họ Tiền phù hộ đúng không?



Còn anh nhà người ta nữa, đây là anh bình thường à?



Đây là anh yêu đấy!!!



Tiền Ứng Dân muốn giải thích, con trai mình mất não từ nhỏ, trí thông minh không cao, nhưng thấy Án Đình không ngại, lại nuốt ngược lời trở về.



Có mấy vệ sĩ Tiền Ứng Dân đưa tới, ký túc xá nhanh chóng được quét dọn không nhiễm bụi trần, cuối cùng những vệ sĩ này còn đeo găng tay trắng, sờ cả phòng từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận vệ sinh đạt chuẩn mới cùng nhau rời đi.



Hai người bạn học ở nơi khác nhìn điệu bộ này, mờ mịt nhìn Tiền Đạc, xem ra trong nhà người anh em này có mỏ.



Một người nhà giàu, một người lại là ngôi sao, đều tới ký túc xá họ ở, xem chừng tiếng tăm ký túc này sẽ tốt hơn!



Buổi trưa mọi người ngồi lại ăn một bữa, Án Đình không theo Lê Chiêu về ký túc xá nữa: “Quay về ở với bạn cùng phòng cho tốt, nhưng cũng không được gần gũi quá.”



Lê Chiêu gật đầu.



“Khi nào nhớ anh thì gọi cho anh, đợi huấn luyện quân sự kết thúc, anh sẽ tới đón em.” Án Đình kéo mũ Lê Chiêu xuống, “Anh đi trước.”



Lê Chiêu không nỡ lòng mà gật đầu.



Sáng mai sinh viên năm nhất sẽ được đưa tới căn cứ huấn luyện quân sự, tiến hành khóa huấn luyện quân sự trong vòng hai tuần.



Mấy hôm trước Đại Khả khóc lóc xin cậu lúc đi huấn luyện quân sự đừng quên kem chống nắng.



Án Đình nhìn Lê Chiêu, nếu không phải nơi đây người qua kẻ lại, anh chỉ muốn kéo Lê Chiêu vào lòng, nhưng anh biết mình không thể làm vậy.
Dù là fan hay là anti, lần đầu tiên thấy ông chủ một nhãn hàng tự mình đứng ra làm sáng tỏ tin đồn, hơn nữa còn dùng phương thức viết thư.



Phương thức giản dị không màu mè này, thế mà lại được lòng các cư dân mạng.



“Có thể thấy ông chủ là một người giản dị ngay thẳng.”



“Một thương hiệu nội địa, bao nhiêu năm qua vẫn lặng lẽ làm từ thiện, không khoe khoang, không dát vàng lên mặt, kết quả lại bị người tiêu dùng dần dần lãng quên đi, hơi ngược tâm.”



“Trước kia nhà tôi vẫn luôn dùng nhãn hiệu kem đánh răng này, mùi thơm lắm ấy.”



“Một thương hiệu làm ăn thành thật, làm từ thiện khiêm tốn, một nghệ sĩ hiểu được ân tình, hợp tác với nhau lại bị chế giễu, không hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu.”



“Ủng hộ hàng nội địa, không phải thấp kém mà không quên sơ tâm, nhìn vào là biết.”



Án Đình nghe tin có người bôi đen Lê Chiêu trên mạng, còn chưa kịp ra tay, dư luận đã đổi hướng, điều này khiến anh không có đất dụng võ.



Mở phong thư cảm ơn của ông chủ nhà máy kem đánh răng, hàng mày của Án Đình toát lên vẻ kiêu ngạo.



Chiêu Chiêu nhà anh chính là cậu bé ưu tú như vậy đấy.



“Thưa sếp?”



Tần Tiêu nhắc nhở Án Đình, “Đến lúc tan tầm, sếp nên về nhà dùng bữa rồi ạ.”



Lê Chiêu cố ý nhắc nhở tất cả mọi người bên cạnh sếp, nhất định phải giám sát sếp ăn cơm, đi ngủ đúng giờ.



“Cậu đã đọc phong thư cảm ơn ông chủ nhà máy kem đánh răng viết cho Chiêu Chiêu chưa?” Án Đình hỏi.



Tần Tiêu lắc đầu.



“Thế cậu có thể nhìn xem.” Vẻ mặt Án Đình âm trầm.



Tần Tiêu tìm tin về phong thư cảm ơn này, phát hiện cả bức thư đều cảm ơn, ca ngợi Lê Chiêu.



Nên là?



“Cậu nhóc nhà tôi ưu tú như vậy, tôi nên mua gì để khuyến khích em ấy?”



Tần Tiêu: “??????”



Sếp ơi, em khuyên sếp thiện lương một chút, khiêm tốn một chút ạ.



“Phải rồi,” Án Đình đột nhiên hỏi, “Kế hoạch kho gen trẻ em thất lạc bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?”



Tần Tiêu ngẩn người, trầm mặc một lúc: “Sắp xong rồi ạ.”



Dự án này đã tiến hành nhiều năm, nhưng bởi vì không đủ tài chính nên vẫn tiến hành đứt quãng, mãi đến khi sếp anh đầu tư một khoản tiền lớn mới có thể giúp kế hoạch vận hành nhanh chóng.Lời tác giả:



Có người nói xấu bé Chiêu Chiêu.



Bé Đình Đình vung tay áo lên, không thể chờ mà lao ra.



Một bạn nhỏ khác: Bạn Chiêu Chiêu là bạn giỏi nhất nhà trẻ chúng ta, đừng vu oan cho bạn ấy.



Bé Đình Đình lặng lẽ buông tay áo xuống: ……….