Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 34 : 4 ngày sợ hãi

Ngày đăng: 23:03 21/04/20


Tử Thiên giật mình vì tiếng điện thoại reo ỉnh ỏi. Anh đã ngủ quên trên ghế sao? Anh ngồi xoa xoa vầng thái dương rồi nghe điện thoại



- Này, cậu có ngủ nghỉ đàng hoàng không đó?



- Mình đang ngủ thì bị cậu gọi dậy đấy - mặc dù không thể thừa nhận, anh mới chợp mắt được nửa tiếng



- Nói dối. Giờ này cậu không ở trên giường phải không? Phải ngủ đủ giấc thì mới có sức tiếp tục tìm tiểu Phong chứ



Minh Triết chỉ nghe tiếng "ừm" đơn điệu của anh rồi cúp máy. Hôm nay.....đã là ngày thứ 2 rồi, ngày thứ 2 cô mất tích. Tiểu Phong mất tích dường như cả thế giới sụp đổ với anh. Tử Thiên vẫn làm việc đều đặn, thậm chí có phần tích cực hơn ngày thường. Nhưng cứ mỗi khi hắn xuất hiện, anh lại hỏi có tin tức gì không. Còn mỗi khi nghe được câu trả lời như một của hắn, anh lại "ừ" nhẹ rồi tiếp tục lao đầu vào công việc



Lo lắng thì cứ nói là lo lắng, tại sao phải gượng ép bản thân như vậy? Nhưng mà hắn đoán anh làm việc là muốn mình không bị suy nghĩ tiêu cực ám ảnh. Xem ra Minh Triết đã đoán đúng, tối nay là anh không ngủ đàng hoàng. Nếu sức khỏe cứ suy sụp nữa thì biết làm sao. Tiểu Phong cũng cần phải có hi vọng chứ. Hẳn là bây giờ cô rất sợ hãi



"Em đang ở đâu vậy Hạ Phong? Muốn chết vì em mất". Phải rồi, anh như muốn chết đi, nhưng chừng nào chưa tìm ra cô, anh cứ giống như trời hạn trông mưa. Ngày nào cũng hỏi Minh Triết cùng một câu hỏi, nhưng rồi cũng chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất. Tuy vẻ bề ngoài không sao nhưng anh thực chất cũng rất sợ. Nếu cô có mệnh hệ gì, không cần biết pháp luật có trừng trị hay không, anh sẽ lập tức đem tên kia xử tử



Đáng lẽ lúc đó anh phải đến sớm hơn để đón cô mới phải. Như vậy chuyện này đã không xảy ra rồi. Tất cả là lỗi của anh cả, tạo điều kiện để tên kia bắt cóc cô đi. Nhưng mà.....liệu cô ở nơi nào đó có tốt không, ăn uống như thế nào, liệu tên đó có làm chuyện đồi bại với cô hay không? Chỉ cần tưởng tượng tiếng hét của cô thôi anh cũng quạnh cả lòng
- Đã có tiến triển gì chưa? - giọng anh đã lạnh lẽo đến âm độ. Minh Triết siết chặt tay bất lực



- Thiên tôi.....



- TẠI SAO VẪN CHƯA CÓ TIN TỨC GÌ? ĐÃ 4 NGÀY, 4 NGÀY RỒI ĐÓ CẬU BIẾT KHÔNG? - Tử Thiên nổi đóa, đạp đổ mọi thứ trên bàn xuống đất. Anh đi một hơi đến trước cửa kính sau bàn làm việc, đắm chìm vào thành phố mơ mộng



Rốt cuộc là cô đang ở cái nơi quỷ quái nào, tại sao anh vẫn không tìm ra? Chẳng phải trong phim khi những người có tiền như anh hô một cái, cho dù là con kiến cũng tìm ra đó sao. Tại sao anh lại không thể giống như vậy. Tử Thiên đột nhiên có cảm giác sợ hãi. Anh đã từng mất đi người thân, có lúc còn mất đi tất cả, vì vậy anh sợ mất thêm thứ gì đó lắm. Anh sợ....mất cô....



4 ngày, 4 ngày dài như 4 năm. Anh chờ đợi như một tên vô dụng như sắp phát điên. Anh biết mình lớn tiếng mắng Minh Triết cũng rất vô lý. Hắn cũng rất lo cho cô cũng chẳng kém gì anh, nhưng không hiểu sao anh vẫn muốn trút giận lên cái gì đó, tất cả mọi thứ, anh nổi giận với tất cả mọi thứ. Vì ít nhất Minh Triết còn có làm gì thứ gì đó cho cô, còn đi tìm cô. Còn anh? Anh đã làm gì? Điên cuồng trút giận lên mọi thứ như một đứa trẻ, chờ đợi phần thưởng từ ai đó. Anh cảm thấy mình chẳng còn tư cách mắng người khác, chính anh mới là kẻ vô dụng nhất



- 4 ngày, liệu có trụ nổi không? - anh mơ hồ hỏi Thiếu Tấn, mà cũng như đang dò hỏi chính mình



- Tiểu Phong sẽ rất mạnh mẽ mà - nghe giọng của hắn là anh biết. Hắn cũng không chắc chắn, anh biết mà. Tất cả những gì anh có cũng chỉ là cảm giác, có đúng không?