Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 6 : Cuộc sống mới

Ngày đăng: 23:03 21/04/20


Thiếu Tấn nhìn đi nhìn lại vẻ mặt sưng húp của cô. Hắn kéo ghế lại gần, lau nước mắt rỉ ra từ đôi mắt đỏ hoe đó. Đã lâu rồi hắn không thấy cô rơi lệ. Hôm nay chẳng lẽ có sự kiện đặc biệt gì hay sao? Làm thế nào lại khiến 1 người kiên cường như cô lại khóc



- Sao thế? - hắn hỏi cô bằng giọng ngọt ngào như thường



- Em......em......gặp 1 tên tồi...... - Hạ Phong cắn môi, nước mắt cũng ngừng rơi



- Tên đó làm gì em à?



- Hắn bắt em.....nhìn vào mắt hắn......5 giây..... - cô ấy đã chịu làm sao? Rốt cuộc thần thánh phương nào có thể nhìn được mắt cô những 5 giây thế? Thiếu Tấn tuy vẻ mặt đã không được tự nhiên nhưng cũng miễn cưỡng hỏi tiếp



- Vậy sau đó?



- Em đương nhiên là làm theo, nếu không sẽ bị sa thải. Nhưng mà.....lần đầu tiên.....lần đầu tiên em cảm thấy sợ hãi.....Thiếu Tấn! Em....em lại thấy......lại thấy hắn......em..... - Hạ Phong lại nấc lên đến nỗi nói không thành lời



Thiếu Tấn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô. Để cô bình tĩnh thở 1 chút. Mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi cô, nhưng Hạ Phong vẫn cảm thấy an toàn



- Không sao rồi. Chẳng phải đã có anh rồi sao? Em mà bình an đến đây còn kể lể khóc lóc với anh vậy là tốt rồi



- Anh đừng có đùa nữa - Hạ Phong đánh nhẹ vào ngực hắn. Thiếu Tấn cười sảng khoái



- Được rồi - Thiếu Tấn béo má cô - có muốn ăn mỳ bò không?



- Được - cô nhe răng cười, gật đầu cái rụp



- Vậy đợi anh ngoài cổng




- Không cần chào hỏi - Minh Triết liếc anh 1 cái, cái tên nhạt nhẽo - chắc cô cũng biết tính cách của tôi rồi chứ? - anh ngồi chéo chân, dựa lưng ra đằng sau



- Tính cách? - Tính cách? Tính cách gì? Làm sao cô biết tính cách anh ta là gì chứ? Đâu phải mẹ anh



- Tôi đặc biệt đánh giá cao những người có những chuẩn mực cư xử xã hội cơ bản, có tinh thần lo chuyện bao đồng và thích nói xấu sau lưng người khác như cô Triệu đây.... - đầu cô đã thấp, nay lại càng cúi thấp hơn. Bộ anh ta không thể nói 1 lời nào nghe lọt lỗ tai hay sao? Minh Triết nghe đến đó cũng bật cười khúc khích - cho nên tôi quyết định....



Quyết định? Quyết định cái gì? Cắt chức cô sao?



- Quyết định....từ nay cô vẫn sẽ là nhân viên văn phòng..... - chỉ vậy thôi sao? Minh Triết cũng chớp mắt ngạc nhiên, sao hôm nay từ bi quá vậy - kiêm người giao thức ăn trưa



- Người giao thức ăn trưa?



- Gì? - cô nghe còn không lọt nổi



- Nghe không rõ sao? Người giao thức ăn trưa. Đến giờ ăn trưa cô phải đúng thức ăn mà tôi yêu cầu lên đây. Sau khi tôi ăn xong, cô mới được đi về - anh tự mãn cười, trả thù quá tốt. Rất tốt!



- Ơ.....nhưng.....còn tôi, tôi ăn trưa như thế nào? - Hạ Phong méo mặt, không lẽ giờ ăn trưa ngàn vàng của cô cũng bị cướp mất sao?



- Không biết. Nếu tôi ăn nhanh, cô có thể kịp giờ ăn trưa của mình, bằng không..... - anh không nói ra, chắc cô cũng tự hiểu



Không thể tin được. Bóc lột người trắng trợn như vậy. Không lẽ sau này mỗi giờ ăn trưa xong, cô phải trốn trong nhà vệ sinh ăn 1 mình hay sao? Thật đáng thương mà. Nhà vệ sinh khó ngửi như vậy cô.....nhưng mà nếu như bây giờ cô từ chối, công việc trong tay sẽ bay đi mất. Tất cả cũng chỉ tại anh ta suốt ngày cứ luôn miệng tùy cô tùy cô. Thật là muốn bức chết cô đây mà



Nhìn điệu bộ co gối cắn móng tay suy nghĩ của cô, Minh Triết thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Biết làm sao được, nhưng dù sao hình phạt này cũng tạm cho là không quá độc ác đi. Chắc Tử Thiên cũng không ép người ta tới mức cơm trưa cũng không cho nuốt chứ