Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 8 : Bị bệnh

Ngày đăng: 23:03 21/04/20


Tử Thiên lật xấp tài liệu họp trên bàn, mặt đăm chiêu nghiên cứu. Chốc lát lại liếc nhìn đồng hồ trên tay. Minh Triết có mù cũng để ý thấy biểu hiện lạ kì này của anh. Không lẽ anh có việc gì gấp sao?



- Này, cậu không thích ở cạnh mình đến thế sao? Canh từng phút cơ đấy - Minh Triết cuối cùng cũng chịu không nổi bức xúc



- Giờ ăn trưa rồi đúng không?



- Ừm, đúng thế. Sao? - hắn vẫn mong đợi câu trả lời của anh, nhưng anh lại hỏi 1 câu chẳng liên quan



- Tại sao còn chưa có đồ ăn? Muốn nghỉ việc? - anh liếc nhìn cái bàn trống huơ trống hoác kia rồi suy nghĩ



- A, cô Triệu tới giờ sẽ mang thức ăn lên cho cậu đúng không? Đúng là có tiền thì có quyền mà - Minh Triết còn không ngờ, anh sẽ duy trì việc trả thù này đến chừng nào



Từ lần trước, với tốc độ ăn bình thường của anh, cô đương nhiên có thể còn thừa thời gian để mà ăn trưa phần mình. Nhưng mà hôm nay tự nhiên lại không thấy đến. Cô ta mà đến trễ thì biết hậu quả là gì rồi đấy. Anh sẽ phạt, phạt, phạt, ra sức phạt



- Cô nghĩ tại sao Phúc Nhật lại buôn lậu đá quý? - tiếng nhai chóp chép vang lên, anh vừa ăn vừa hỏi



- Đó chỉ là....chỉ là nói đùa thôi, giám đốc đừng tin thật - sao chuyện đã qua lâu vậy vẫn còn tra khảo chứ? Nếu anh không hỏi có lẽ cô cũng quên mất mình từng nói câu này



- Cô không hỏi chắc tôi cũng sẽ tin rằng mình đang bỏ bê trụ sở ở đây quá - anh vừa cười khinh vừa nói, lại để ý mắt cô cứ dán vào hộp cơm của anh không chớp, chắc là thấy ngon, muốn ăn lắm đúng không? Anh biết mà, đồ ăn này rất thượng hạng, người thường tuyết đối đừng mơ tưởng đến. Cô ở đây nhìn cũng đã là 1 diễm phúc rồi - muốn ăn không? - anh nói như trêu cô



- Không đâu - cô không ngần ngại lắc đầu



- Vậy chứ cô nhìn cái gì?




- Thiếu Tấn.... - cô giữ lấy vạt áo của anh - liệu.....liệu em có phải cưa chân không hả anh? - đôi mắt hối lỗi như cún con của cô làm hắn muốn giận cũng không được



- Được rồi, là anh giỡn thôi - hắn xoa xoa đầu cô - nghỉ ngơi 1 chút đi



- Vâng - cô mỉm cười nằm xuống, ngủ 1 giấc ngon



Đột nhiên cô mở trừng mắt ra. Lục đục tìm đồng hồ. Toi rồi! 3h chiều, quá giờ ăn trưa đã lâu. Mặc dù cô đã xin nghỉ làm nhưng cũng chưa có nói với giám đốc đại nhân, không biết trưa nay anh có ăn cơm không nữa. Nhưng mà....có lẽ cô lo thừa rồi, anh ta đương nhiên là ăn rồi, hơn nữa còn vạch sẵn kế hoạch trả thù cô. Có lẽ chắc sẽ không chấp vấn người bị bệnh đâu nhỉ



- Đi thôi! - anh khàn khàn ra lệnh



Chiếc xe đen chầm chậm rời đi. Tử Thiên nhìn gói thuốc trên tay rồi ném sang 1 bên



- Sau này đừng đưa tôi đến tiệm thuốc nữa



Tài xế mặc dù không hiểu tại sao anh lại nói vậy nhưng cũng gật đầu. Hôm nay nghe Anna báo cáo cô xin nghỉ vì bị đau, có lẽ anh cũng không ngờ tới tình huống này. Cứ nghĩ có lẽ anh giao quá nhiều việc, hay trưa cô ăn vội vàng mà hại cô bị bệnh, còn tiện đường mua giúp gói thuốc. Không ngờ còn có bạn trai chăm sóc giúp. À, anh nhớ rồi, bạn trai cô ta là bác sĩ, hèn gì lúc đó cũng chờ ở bệnh viện. Xem ra sau này cuộc sống về già của cô sẽ rất an nhàn



Trời nhá nhem tối, Thiếu Tấn gọi cô ra ăn miếng áo. Vừa ăn, Hạ Phong vừa liếc mắt nhìn biểu hiện của hắn. Chưa bao giờ Thiếu Tấn thấy cô nhìn hắn nhiều như vậy nên đâm ra buồn cười, chắc có chuyện



- Em muốn nói cái gì? - hắn cuối cùng cũng buông muỗng hỏi dồn



- À.....em.....không có gì - cô chỉ cười nhạt rồi tiếp tục húp cháo, hắn thấy nghi ngờ nhưng cũng cho qua. Được 1 lát sau cô lại ngẩng đầu lên nói - Thiếu Tấn, anh có thể mượn giúp em cái nạng được không?