[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 14 :

Ngày đăng: 03:14 19/04/20


Vừa dứt lời, Lộng Ngọc chưa kịp hỏi rõ nguyên do, chợt nghe từ sau hoa viên truyền đến tiếng xé gió, nguyên lai Thẩm Thiên Lí đi biệt viện Tà Dương của Giang Bách Xuyên, phát hiện chỗ ngồi của Hạm Phương tiên tử không có ai, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, mãi đến khi tổng quản phái người cưỡi khoái mã từ đường nhỏ chạy tới báo tin, nói Hạm Phương tiên tử đến biệt viện Phương Thảo, hắn mới giật mình cảm thấy việc này có vấn đề, bởi vậy chỉ nói vài câu với Giang Bách Xuyên, rồi liền thi triển khinh công men theo đường nhỏ vội vàng chạy về.



Phương Thảo, Tà Dương, Quan Sơn, Minh Nguyệt là bốn biệt viện cách nhau khá xa, gần như hơn trăm dặm, lúc bình thường bọn họ cũng không có lui tới, bốn người đều dùng khinh công tuyệt đỉnh khứ hồi, cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ riêng Nghê Thường biệt viện của Hạm Phương tiên tử ở giữa đại viên, cách bọn họ rất gần, bởi vậy mới có thể vừa nhận thiệp mời của Giang Bách Xuyên, đã có thể lập tức trở về, trong bụng không ngừng nghĩ phải mau trở về biệt viện Phương Thảo.



Đương nhiên, Hạm Phương tiên tử không thể ngờ tới việc mình vừa đến đã khiến toàn bộ mọi người trong biệt viện Phương Thảo đề phòng, nhất là tổng quản, sau khi được Lý Đại Hỉ cứu, lúc nào cũng cảm động và biết ơn, liền lập tức phái người đi báo tin cho Thẩm Thiên Lý, để hắn nhanh chóng chạy về, cũng may nàng đi vội vàng, nếu lỡ hai người gặp nhau, Thẩm Thiên Lý vì lo lắng cho Lý Đại Hỉ, nhất thời xúc động, thì Hồng Y phái cùng Thanh Sơn phái chỉ sợ khó tránh được biến thành cục diện nước với lửa.



Thẩm Thiên Lý đi nhanh tới bên người Lý Đại Hỉ, nôn nóng kéo hắn đến xem có sao không, Phượng Vũ ở một bên không kiên nhẫn nói: “Yên tâm đi, Đại Hỉ ca một sợi tóc cũng không bị tổn thương, có đại phu như ta ở bên cạnh, hay ngươi cảm thấy y thuật của ngươi cao minh hơn ta? Đại ca, ngươi chắc không biết ta đây đã vất vả liên tục âm thầm bảo hộ Đại Hỉ ca nữa ngày nay đâu.”



Vừa nói xong tất cả mọi người cười rộ lên, Lý Đại Hỉ cũng hắc hắc cười, không biết tại sao, nhìn Thẩm Thiên Lý khẩn trương lo lắng cho mình như vậy, hắn thế nhưng không hề bài xích, ngược lại trong lòng cảm giác uất ức lại dần như tiêu thất, chính bản thân hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, nghĩ lại có thể do mấy ngày nay hắn uy mình ăn uống nhiều, cho nên trong lòng cũng không còn hận hắn như trước đây nữa.



Thẩm Thiên Lý chờ bọn hắn cười xong, gật đầu nói: “Đại Hỉ không có việc gì là tốt rồi, không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao? Mọi chuyện phải lấy an nguy của hắn làm trọng, Hạm Phương tiên tử nếu có đến, ta đi vắng thì cứ nói ta đi vắng, bảo nàng trở về, lòng dạ nàng hẹp hòi, lần trước ở chỗ Niếp Thập Phương, Đại Hỉ đã làm nàng mất mặt trước mọi người, chắc chắn nàng sẽ ghi hận trong lòng, ta vốn nghĩ nàng ta vẫn còn biết rõ thân phận của mình ở nơi này, cho dù thật sự chịu không nổi, cũng nên nhượng một chút mặt mũi cho ta mà dàn xếp ổn thỏa, ai biết được nữ nhân kia ngang ngược đã quen, không chịu được một chút mất mặt, nàng đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, có lẽ do các ngươi đề phòng cẩn thẩn, Phượng Vũ lại âm thầm thăm dò nên nàng ta không có cơ hội ra tay, nếu không Đại Hỉ khó tránh khỏi độc thủ của nàng ta.”



Phượng Vũ ở bên cạnh cười lạnh nói: “Đại ca, sao ngươi lại có thể đem từ thiện lương mà nói nữ nhân đó chứ? Nàng ta nếu muốn giết người, thì làm gì còn để ý đến ta cùng Lộng Ngọc, thực ra, Đại Hỉ ca thiếu chút nữa đã đi gặp ông bà rồi! Các ngươi không biết, hôm nay nữ nhân kia đến, trên người nàng ta có một loại độc dược đặc chế, tên là Cô Hồn Hương, độc này do ong mật thu thập phấn hoa đặc biệt từ một loài hoa tên Na La, sau khi nuốt loại phấn hoa này, độc tố sẽ di chuyển khắp thân thể, đối với bản thân người nuốt thì vô hại, chỉ là sau khi mồ hôi trên thân thể đổ ra, độc tố sẽ trải đều trên da thịt, bất luận kẻ nào đụng đến làn da nàng một cái, mười hai canh giờ sau sẽ trở thành cô hồn, đại phu y thuật cao minh tới đâu cũng đều không tìm ra nguyên nhân. Trong võ lâm trước kia cũng có rất nhiều người có thân phận đặc biệt cao quý nhưng lại chết không minh bạch, ta nghĩ có lẽ bọn họ đã đắc tội với Hạm Phương tiên tử, cũng không biết nàng ta dùng biện pháp gì, cứ trẻ mãi, ta không nghĩ tới nữ nhân kia lại có bản lĩnh như vậy, ngay cả loại Na La Hoa kia cũng có thể tìm được, đó là loại hoa cực hiếm trong thiên hạ.”



Lộng Ngọc thắc mắc hỏi: “Nếu đã như vậy, vì sao Ngũ đương gia lại biết trên người Hạm Phương tiên tử có Cô Hồn Hương?”



Phượng Vũ nói: “Loại Cô Hồn Hương này có mùi hương nhàn nhạt nhưng lại có thể làm cho người ta mất hồn phệ cốt mà chìm đắm trong đó, sau khi ngửi phải sẽ làm cho người ta nổi lên dục vọng, càng tài hoa lại càng bị mị hoặc, cho nên dùng loại Cô Hồn Hương này để giết người gần như là một kích tất trúng. Ta bởi vì ngửi được mùi thơm này nên mới biết, nhưng điều làm ta kì quái là Đại Hỉ ca tại sao lại không bị mị hoặc, rõ ràng ta nhìn thấy ánh mắt bọn người Lộng Ngọc lúc đó đều có chút mờ mịt a.”



Lý Đại Hỉ nghi ngờ nói: “Mùi hương? A, ngươi là đang nói đến mùi hương trên người nữ nhân kia phải không? Ân, thật ra ta cũng ngửi được, nhưng ta lại không biết nó có thể giết người, khi đó ta cứ nghĩ, nàng là người cao quý nên ngay cả huân hương cũng thoa nhiều hơn người khác, thế nhưng hương thơm trên người Lộng Ngọc vẫn tốt hơn a rất dễ ngửi.”



Một câu vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Lý mới phá lên cười ha hả, cười đến nổi thật sự không chịu nói phải ôm bụng cố nén cười nói: “Hạm Phương tiên tử thật đáng thương, uổng phí nhiều tâm cơ như vậy, thế nhưng nàng lại không biết, huân hương của nàng đối với người khác bách phát bách trúng, nhưng đối với Đại Hỉ lại chẳng có tí hữu dụng nào.”



Cả đám không hiểu được ý tứ của hắn, hắn liền nắm lấy tay Đại Hỉ nói: “Các ngươi nhớ kĩ lại a, Đại Hỉ là một thổ bao tử, học đòi văn vẻ là việc hắn nhất định không làm được, ngay cả một câu nói hắn còn không biết, thì các nghĩ có thể mong đợi khơi lên dục vọng của hắn từ cái Cô Hồn Hương kia sao? Sở dĩ Cô Hồn Hương mị hoặc được tất cả mọi người trong chốn võ lâm, có thể mị hoặc được Lộng Ngọc và Hoa Nhị là bởi vì những người đó cùng các ngươi đều có một bụng tài hoa, khi ngửi phải đương nhiên sẽ bị mị hoặc, nhưng Đại Hỉ làm sao biết được những thứ đó, hắn nói còn chưa xong nữa, thật là, chắc hẳn nghĩ Hoa Đào và Hoa Hạnh trong vườn này còn dễ ngửi hơn đấy.” Nói xong, bọn người Lộng Ngọc liền cười ha hả tán thành.



Phượng Vũ cười xong, lại nói: “Hạm Phương tiên tử kia cũng chưa chắc dùng mùi hương này để mê hoặc Đại Hỉ ca, nàng ta ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn Đại Hỉ ca sẽ tránh không khỏi bị nàng ta mê hoặc. Ta lặng lẽ quan sát, nàng ta đã vươn tay ra vài lần, đại ca, ngươi cũng biết, nếu xét về mỹ mạo, thật sự là cực đẹp, mà Đại Hỉ ca dường như đối với ngươi rất chung tình nha, có lẽ mọi việc đều là ý trời, mặc cho Hạm Phương tiên tử toan tính mưu kế gì, đưa tay tao nhã như thế nào, thế nhưng ngay cả một sợi tóc hắn cũng chẳng buồn nhìn đến, thỉnh thoảng cũng đỡ nàng ta, nhưng suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng không chạm vào tay nàng, điểm này ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ ngươi hạ chú ngữ gì đó với hắn?



Thẩm Thiên Lý kỳ quái nói: “Hạ chú ngữ gì? Ngươi cho ta là khiêu đại thần a.” Nói xong nhìn về phía Lý Đại Hỉ: “Ân, ngươi đừng nói với ta là bởi vì ngươi lập trường kiên định, đối với ta một lòng một dạ, cho nên đối với mỹ mạo của Hạm phương tiên tử kia làm như không thấy, ngay cả tay cũng không hề chạm tới, theo lý mà nói đậu hủ đã đưa tới cửa, sao lại bỏ qua?



Lý Đại Hỉ reo lên: “Ngươi nghĩ ta là loại người nào a? Ta cũng từng nói qua, một nữ tử xinh đẹp không phải chỉ dựa vào cái mã bên ngoài, mà còn phải có tâm địa thiện lương cử chỉ ôn nhu mới được, nàng ta tâm địa như loài rắn rết, ta nghĩ nàng ta có chỗ nào xinh đẹp đâu. Ta chỉ là muốn đưa tay thử nàng, đơn giản là nhìn nàng khóc đến thương tâm, lúc té ngã cũng quá thảm hại, nên ta mới hảo tâm đỡ nàng, bất quá lúc tay sắp chạm tới, ta chợt nhớ tới trước đây ngươi nói câu kia cái gì nắm tay nhau sẽ phải sống với nhau tới già, mẹ ơi, ta không muốn ở cùng nữ nhân như vậy cả đời, cho nên ta liền vội vàng thu tay về.”



Thẩm Thiên Lý, Phượng Vũ, Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị nghe hắn nói xong đều ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu, Phượng Vũ mới ngơ ngác hỏi: “Cái gì nắm tay nhau thì phải sống với nhau cả đời a, đại ca, sao ngươi lại nói như vậy với Đại Hỉ ca? Còn nói không có hạ chú ngữ, đây không phải chú ngữ thì là cái gì?”



Mồ hôi lạnh lăn tăn trên trán Thẩm Thiên Lý, cuối cùng hắn ngửa đầu nhìn trời, một lúc thật lâu mới nghẹn ra một câu Hmm nói: “Là nắm tay nhau cùng nhau chung sống đến già, ta không nghĩ tới hắn sẽ nhớ kỹ như thế.” Hắn nhìn Lý Đại Hỉ: “Ta hẳn là phải cảm thấy cao hứng, ngươi như vậy nhưng lại nhớ kỹ lời ta nói, Đại Hỉ, ngươi thật sự muốn cùng ta sống đến bạc đầu phải không?” Trong lời nói của hắn trào ra vô số cảm động, lại không biết phải nói như thế nào.
Lý Đại Hỉ cảm thấy rất có lỗi, đối Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cùng Giang Bách Xuyên nói: ” Như thế này đi, khi các ngươi đến chỗ Thẩm Thiên Lý làm khách, ta sẽ tự mình hái Bạch Thái làm thức ăn cho các ngươi mang về.” Một câu nói xong, trong lòng ba người kia lập tức quyết định, đời này tuyệt đối không lên Bích Thanh Sơn làm khách.



Sau đó mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén, mặc sức vui vẻ suốt đêm, bởi vì ngày mai phải chia tay, bốn người lại càng không ngừng ca hát, Lý Đại Hỉ ở một bên nghe mà bội phục không ngớt, nương theo ánh sáng mà nhìn Thẩm Thiên Lý, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn mặt cũng nóng lên, thầm nghĩ cứ như vậy cũng không tệ, thậm chí đối với việc bài xích chuyện phòng the, cũng đều vì cổ tâm tình kì dị này mà có chút chờ mong.



Mãi cho đến khi trở về phòng, cũng đã gần canh bốn, Thẩm Thiên Lý vẫn còn chưa say, nhưng Lý Đại Hỉ thần trí đã có chút mơ màng, hai má bởi vì do rượu mà đỏ bừng, làm Thẩm Thiên Lý nói không nên lời rất động lòng người, nhưng đương nhiên, đây là đang trong mắt Thẩm Thiên Lý. Kỳ thật nam nhân bình thường khi uống rượu, mặt cũng sẽ đỏ, cũng không có chỗ nào đáng xem, Thẩm Thiên Lý lúc này tình căn thâm chủng, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, thế nên làm sao có thể chịu được dáng điệu thơ ngây chân thành của hắn khi say, bởi vì đang ôm hắn, đầu tiên Thẩm Thiên Lý khẽ cắn xuống vành tai hắn, chọc Lý Đại Hỉ “Ư” một tiếng, hỏa nhiệt toàn thân làm hắn vội vàng ôm Lý Đại Hỉ đến mép giường, hai người bắt đầu lăn lăn trên giường lớn tinh xảo.



Đầu lưỡi Lý Đại Hỉ bị Thẩm Thiên Lý quấn lấy, nhưng nhờ rượu mà nhiệt tình hơn, cũng không chịu thua kém, một bên tùy ý Thẩm Thiên Lý cởi bỏ y phục của hắn, một bên vuốt khuôn mặt Thẩm Thiên Lý cười hì hì nói: “Thẩm Thiên Lý, ngươi … rất đẹp … Ngươi đẹp … Như vậy … Không biết bao nhiêu đại cô nương … Tưởng nhớ ngươi … Đến không ngủ yên … Hì hì … Lộng Ngọc nói … Cái kia … Tiên tử … Nàng cũng thích ngươi … Hắc hắc, nàng còn nói nếu ngươi … Nếu ngươi thú nàng … Ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó … So với … So với thú ta còn tốt … Hơn … Ngươi … Tại sao ngươi … lại không thú nàng … Không phải … Không nên thú ta sao?”



Thẩm Thiên Lý nhìn khuôn mặt đang cười của hắn, trong lòng mơ hồ có chút thụ sủng nhược kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là do hôm nay Đại Hỉ uống rượu, nếu là bình thường khi hắn nói những lời này, đều làm một bộ chán nản cùng hận không thể để ta nhanh chóng thú Hạm Phương tiên tử để thả hắn về nhà, tối nay như thế nào lại có thể nói những lời này với vẻ mặt ôn hòa như vậy, bởi vì hắn cũng không quản Lý Đại Hỉ có say rượu hay không, một bên ở trên người hắn hôn khắp nơi một bên nói ra những lời thâm tình: “Ta thích ngươi, ta vốn cứ nghĩ thích là thích, lợi ích là lợi ích, có thể vừa thích ngươi vừa thú Hạm Phương tiên tử, để đạt được mục đích của bản thân, ai ngờ cuối cùng lại phát giác đã không thể chứa nổi người khác, huống chi, Đại Hỉ ngươi là người thành thật, lại có tính tình quật cường, ta làm sao có thể cưới một nữ nhân như vậy về, vạn nhất ngươi bị nàng ta khi dễ thì làm sao bây giờ?”



Hắn vừa nói, Lý Đại Hỉ ở một bên cười, cuối cùng ôm lấy cổ Thẩm Thiên Lý, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, ngây ngốc cười nói: “Ta thích nghe lời này, ta thích nghe ngươi nói như vậy.”



Dù là Thẩm Thiên Lý từ trước tới nay gặp biến không sợ hãi, lúc này cũng thiếu chút té xuống giường, dừng động tác khiêu khích Lý Đại Hỉ, hắn vừa mừng vừa sợ nói: ” Đại Hỉ, ngươi nói cái gì? Ngươi nói thích nghe lời nói của ta? Có thật không? Là bởi vì ngươi yêu thích ta phải không?”



Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ quay lên, một bên thở hào hển nói: “Đáng ghét, khó chịu, thật là khó chịu, ngươi, ngươi khiến nó ra rồi.” Vẻ mặt bất mãn lộ ra trên khuôn mặt anh tuấn, động lòng người không nói nên lời.



Thẩm Thiên Lý vội vàng đáp ứng, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve ngọc trụ đang run rẩy, lại nghe Lý Đại Hỉ nhếch môi cười nói: “Ta không biết, ta cảm thấy buổi tối hôm nay … Ngươi rất tốt … Ta rất thích … Thậm chí còn muốn cùng ngươi … Cùng ngươi làm loại chuyện này! Bình thường ta có thích ngươi hay không … Ta cũng không biết … Không biết. Lộng Ngọc nói ta đây là thích … Nàng, nàng nói nếu như ta không thích … Cũng sẽ không ở lại đây cùng ngươi … Hận ngươi như vậy … Đúng vậy trước kia ta hận ngươi … Mỗi khi nhớ tới đều hận … Ta trước đây không biết hận người khác! A a a a a” Tiếng thét chói tai cuối cùng là bởi vì hắn vừa tiết ra trong tay Thẩm Thiên Lý, cả người đều bị khoái cảm bao phủ gây nên.



Thẩm Thiên Lý kích động một phen ôm người hắn yêu mến vào lòng, dán vào suối tóc đen thơm ngát nói: “Đại Hỉ, ngươi yên tâm, yên tâm, ngươi sẽ không bao giờ phải tiếp tục chịu ủy khuất nữa, ta thề với trời, sẽ yêu ngươi cả đời, sủng ái ngươi, không, cả đời không đủ, chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều ước hẹn cùng nhau có được không?”



Trong lòng ý nghĩ yêu thương tràn đầy, cổ tình cảm mãnh liệt này chậm rãi di chuyển khắp cơ thể, cuối cùng hội tụ trên phân thân, hắn nhẹ nhàng giúp Lý Đại Hỉ khuếch trương tiểu huyệt, tiểu huyệt đã quen với tư vị tình ái rất nhanh liền chậm rãi mở ra, chuẩn bị tiếp nhận cự vật to lớn gây cho nó khoái hoạt vô thượng.



Lý Đại Hỉ rên rỉ một tiếng, chỉnh thân thể căng thẳng, chợt trầm tĩnh lại, hắn nhìn ánh mắt Thẩm Thiên Lý tràn đầy tình ý, bỗng nhiên lại cười hắc hắc: “Này, đây chính là ngươi nói… Ta, ta sẽ đi theo ngươi cả đời cho dù ta là một … Người xấu xí, ngươi cũng phải cần ta, hối hận là tiểu cẩu, phải..”



Không đợi nói xong, Thẩm Thiên Lý liền kích động hét lớn: “Hảo, tuyệt không nuốt lời.” Cùng với tiếng hô của hắn, cự vật dưới khố càng thêm hăng hái, không trở ngại mà đi vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.



Lý Đại Hỉ đột nhiên bị tập kích xuất ra một đạo thanh âm rên rĩ, nơi hậu huyệt bị nhét đầy, cảm giác đau đớn rất nhanh liền biến mất, đổi lại là từng đợt cảm giác nói không nên lời, ngưa ngứa, nhưng rất nhanh cự vật trừu sáp mạnh mang đến cảm giác khoái hoạt, hai khỏa anh đào trước ngực cũng bị răng nanh và đầu lưỡi của Thẩm Thiên Lý chiếu cố, khi thì cắn nhẹ khi thì liếm, hoặc nhẹ nhàng xoay tròn, còn hai tay, ở trên rốn vạch lên vòng luẩn quẩn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, Lý Đại Hỉ cảm thấy toàn thân đều bị Thẩm Thiên Lý trêu chọc, nhất là dưới hạ thân, động tác đối phương vừa hung ác lại vừa dịu dàng, làm hắn ngoại trừ kêu lên “Ân a” cũng không có phương pháp khác có thể biểu hiện ra khoái hoạt trong lòng mình.



Trong màn lụa mỏng, tiếng thở dốc, tiếng rên rĩ cùng với tiếng yêu thì thầm đan xen cùng một chỗ, mãi cho đến hừng đông, Lý Đại Hỉ rốt cuộc không chịu nỗi thế công cuồng mãnh của Thẩm Thiên Lý, liền ngồi trong lòng ngực hắn mà chìm vào giấc ngủ say.



Mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt an bình khi ngủ say của hắn, Thẩm Thiên Lý mới cảm thấy tình cảm mảnh liệt trong lòng lắng xuống, tất cả đều hóa thành tình cảm ôn nhu không sao nói hết được.