[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 16 :

Ngày đăng: 03:14 19/04/20


Để cho hắn tận mắt chứng kiến Thiên Lý gặp nguy hiểm,



chỉ cần hắn yêu thương Thiên Lý, nhất định sẽ buông tha cho nó.



Nếu hắn thờ ơ, hiển nhiên nói rõ hắn chỉ vì quyền thế mà cùng một chỗ với Thiên Lý,



đến lúc đó chúng ta có thể thuyết phục Thiên Lý rời khỏi hắn.



——————————————————



Chân núi Nhất Nhất.



Thẩm Thiên Lý chạy năm ngày năm đêm, từ chỗ Niếp Thập Phương mượn tới Dật Vân đã bị hắn làm mệt đến bắt đầu sùi bọt mép, cũng may đã đến nơi này, sẽ không thiếu người chăm sóc ngựa. Thủ sơn đệ tử ở trong tối thấy hắn tới, vội vàng hiện thân nghênh đón. Thẩm Thiên Lý cũng không thèm nhìn, đem Dật Vân giao cho bọn họ, phân phó một tiếng: “Tìm người chăm sóc cho nó thật tốt.” Sau đó liền lên núi, tính khí hắn từ trước tới nay những đệ tử này đều hiểu rõ, trả lời thưa dạ liên tục, nhưng là hỏi cũng không dám hỏi một câu.



Thanh Sơn phái tổng đàn nguy nga tráng lệ được xây dựng trên đỉnh núi Vạn Cung, Thẩm Thiên Lý thi triển khinh công, lắc người một cái tựa như loài hạc nhẹ nhàng bay nhảy trong núi, sở dĩ lúc nãy hắn cưỡi ngựa đến dưới chân núi mà không sử dụng khinh công tuyệt đỉnh là do muốn đoạt lại Lý Đại Hỉ, rất có thể sẽ phải đối mặt với các trưởng lão, bởi vậy chỉ có thể bảo toàn lực lượng, giữ cho bản thân luôn trong tình trạng tốt nhất để đối mặt với đám lão tạp mao đã bắt Đại Hỉ đi.



Quả nhiên, vừa đến đỉnh núi, liền có ba lão giả râu tóc bạc phơ chờ ở đó, bọn họ hoàn toàn bất đồng với những đệ tử dưới chân núi, bất luận là về thân phận, địa vị hay võ công.



Thẩm Thiên Lý hừ một tiếng, rồi đột ngột dừng lại như lưu tinh vụt bay (1), tựa như một cây tiêu thương vững vàng dừng lại trước mặt ba người, hàn quang trong mắt lướt qua mặt từng người, sau đó mới thản nhiên nói: “Đệ tử Thẩm Thiên Lý, bái kiến Hạc sư bá, Hoa sư thúc, Ngọc sư thúc.”



(1) Lưu tinh: Sao băng



Ba lão giả được hắn gọi sư thúc sư bá kia rõ ràng đều là dạng tiên phong đạo cốt, nhưng sau khi bị Thẩm Thiên Lý lạnh lùng nhìn mấy lần, lại lộ ra bộ dáng e dè. Tuy rằng một tia e dè kia chỉ lướt qua rồi biến mất, nhưng cái bộ dạng tươi cười cứng ngắc dường như làm cho bọn họ thân là sư bá sư thúc lại không còn sót lại chút khí thế gì.



Hạc sư bá kia bồi cười nói: “Nga, Thiên Lý, công phu của ngươi tiến bộ không ít a, chậc chậc, này thật sự là linh hoạt như thỏ tĩnh lặng như xử nữ a, ha ha ha, món ăn dân dã ở trong sơn trại ngươi thật sự không tệ, rất không tồi, ha ha ha!”



“Đại Hỉ ở đâu?” Thẩm Thiên Lý gằn từng chữ hỏi, sắc mặt âm trầm cho thấy hắn là đang cố nén cơn giận.



Bộ dáng đó làm cho Hạc sư bá cùng Hoa sư thúc Ngọc sư thúc hoảng sợ: “Thiên Lý, ngươi xem ngươi kìa, thật vất vả mới trở về một chuyến, nói mấy lời nói sát phong cảnh đó làm gì? Đến, mau vào nhà nào, vào nhà vào nhà, ngươi không biết, các sư bá sư thúc biết ngươi trở về đã chuẩn bị rất nhiều thứ!”
Hạc sư bá đứng ngây người tại chỗ, mấy lời nói đã chuẩn bị đến một câu cũng không nói ra được. Chết tiệt, từ khi nào mình lại trở nên mềm lòng như vậy, nội tâm hắn không ngừng tự mắng bản thân, nhưng vô luận mắng như thế nào, đối mặt với ánh mắt nhìn hắn như nhìn thấy thân nhân của Lý Đại Hỉ, hắn nhưng đến một câu cũng không nói nên lời.



“Sư bá, chúng ta đi nhanh lên đi, nơi này rất nguy hiểm.” Lý Đại Hỉ lôi kéo tay Hạc sư bá đi ra ngoài, cũng kéo về tinh thần đang không ngừng giãy dụa trong mâu thuẫn của hắn.



Một phen giữ lại cái người đang hưng phấn quá độ kia, Hạc sư bá gắng gượng cố nặn ra vẻ mặt tươi cười: ” A, Đại Hỉ, không cần gấp, hiện tại ngươi ở trong này rất an toàn, Thiên Lý cũng rất an toàn, vì còn một số việc nan giải chưa giải quyết xong, cho nên ngươi vẫn phải ở lại chỗ này nghĩ ngơi một thời gian, ngươi yên tâm, sư bá cam đoan không ai có thể thương tổn ngươi, ngươi muốn ăn cái gì thì nói cho sư bá biết, nơi này có rất nhiều gian tế của Thanh Sơn phái chúng ta, sư bá sẽ bảo họ đem thức ăn đến cho ngươi ăn.”



Không đúng không đúng, Hạc Linh a, ngươi đang nói cái gì, ngươi không nên nói với hắn những lời này a, đáng lẽ ngươi phải uy hiếp hắn để hắn rời khỏi Thiên Lý, nếu không liền giết hắn, chết tiệt, sao ngươi lại hỏi hắn muốn ăn cái gì? Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì a? Hạc sư bá một bên mặt niệm trong lòng, một bên mỉm cười để Lý Đại Hỉ yên lòng.



“Hảo, sư bá, ta toàn bộ đều nghe theo lời ngươi. Ta cái gì cũng có thể ăn, quan trọng là … Ngươi ngàn vạn lần không thể để âm mưu của bọn họ thực hiện được.” Lý Đại Hỉ thật thà phúc hậu cười, trong lòng hắn thế gian chính là tốt đẹp như thế, trừ bỏ tên thổ phỉ Thẩm Thiên Lý, thiên hạ đều không có người xấu, hiện tại cả tên thổ phỉ đó cũng đã biến thành người tốt, như vậy không phải đã chứng minh thế gian này không hề có nhiều người xấu sao? Hắn đơn thuần như vậy cho nên dễ dàng tin tưởng lời nói của Hạc sư bá, cũng không nên nói là tin, vì từ đầu tới cuối, hắn không hề hoài nghi thân phận của Hạc sư bá …



Hạc sư bá nhìn vào đôi mắt trong veo đầy tính nhiệm của Lý Đại Hỉ, đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, hắn gãi gãi đầu, lắp ba lắp bắp chỉ nói được một câu: ” Cái kia … Đại Hỉ …. Ngươi … Cứ … Cứ an tâm ở lại chỗ này chờ ta cùng Thiên Lý đến cứu ngươi.” Sau đó liền lủi ra đại môn thật nhanh.



“Việc ấy … Ta vốn muốn khuyên tiểu tử đó tự mình rời khỏi Thiên Lý.” Trong phòng chưởng môn Thanh Sơn phái, mười mấy lão nhân tóc bạc sắc mặt hồng hào ngồi thành một vòng, bên ngoài nhìn vào cứ như đang ngồi thiền, kỳ thật bọn họ đang dùng tuyệt đỉnh công phu – Truyền Âm Nhập Mật nói chuyện, sở dĩ cẩn thận như vậy, đương nhiên là vì đề phòng Thẩm Thiên Lý.



“Vậy kết quả? Khuyên bảo thất bại?” Chưởng môn Thanh Sơn phái tức giận nhìn sư đệ đang trưng ra vẻ mặt ủy khuất, chỉ cần nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn cũng biết hắn thất bại.



“Kết quả?” Hạc sư bá khóc không ra nước mắt: ” Rốt cuộc ta còn chưa kịp dụ dỗ hắn, chỉ vừa mới nói một câu ta là sư bá của Thẩm Thiên Lý, ngốc tử kia liền làm ra bộ dạng như gặp được thân nhân, gắt gao lôi kéo tay ta không chịu buông ra, ta … Ta lại không biết sao ta lại không có tiền đồ như vậy, sau đó liền … liền liền …”



“Liền chạy ra ngoài đi?” Hoa sư thúc xem thường hỏi: ” Ta thật sự không biết sư huynh lại là người mềm lòng như thế a.”



Nét mặt già nua của Hạc sư bá đỏ lên: ” Các ngươi … Các ngươi không được cười nhạo ta, ta nói cho các ngươi biết, kế hoạch của ta vốn rất hoàn mỹ, tiểu tử ngốc kia cũng rất lo lắng cho Thiên Lý, đến lúc đó chỉ cần ta nói Thiên Lý đang ở bên ngoài, hắn muốn xông vào Thập Toàn, chờ bị phế võ công, ta tin tưởng tiểu tử ngốc kia sẽ nhịn đau rơi lệ rời khỏi Thiên Lý, hắn chủ động yêu cầu ly khai, Thiên Lý có níu kéo cũng vô ích, như vậy cũng không cần xông vào Thập Toàn trận, các ngươi biết mà, hai mươi vị trưởng lão sẽ không vì tình riêng mà nhẹ tay, bằng với năng lực của Thiên Lý, coi như may mắn xông vào được, tám phần cũng chỉ còn lại một hơi thở.”



Hắn lại lo lắng nhìn hướng chưởng môn: “Sư huynh, cái kia, hay ta nói các vị trưởng lão nhẹ tay một chút a, Thẩm Thiên Lý là bảo bối của chúng ta, nó bị thương thì chúng ta đều đau lòng không phải sao?”



Chưởng môn hừ một tiếng nói: “Tổ sư gia nghiêm huấn, các trưởng lão khi gặp người xông vào trận, công lực sử dụng không được dưới năm thành, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết, các trưởng lão cho dù có muốn, cũng trăm triệu lần không dám làm trái tổ huấn a.”



Ngọc sư thúc bỗng nhiên nói: “Theo ta thấy, biện pháp của Hạc sư huynh có thể thử một lần, sau khi Thiên Lý xông vào trận có thể mang tên tiểu tử ngốc kia đến, để cho hắn tận mắt chứng kiến Thiên Lý gặp nguy hiểm, chỉ cần hắn yêu thương Thiên Lý, nhất định sẽ buông tha cho nó. Nếu hắn thờ ơ, hiển nhiên nói rõ hắn chỉ vì quyền thế mà cùng một chỗ với Thiên Lý, đến lúc đó chúng ta có thể thuyết phục Thiên Lý rời khỏi hắn.” Lời vừa nói ra, các trưởng lão khác đều vỗ tay tán thành, kế hoạch vạch ra nhanh chóng được tiến hành.