[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm
Chương 18 :
Ngày đăng: 03:14 19/04/20
Ngô sư phó ở luyện võ tràng đem cái kia Tôn A Kiều đánh đến không thể đánh trả nổi, vẫn là chưởng môn lo lắng đến quan hệ hai phái mới dám ra tay cản hắn lại, nói ngày sau sẽ đến Hồng Y phái đòi lại công đạo, lúc này mới trấn an được lão đầu nhi, hắn vốn sợ đồ đệ hắn, nếu người này chết sẽ không biết ăn nói sao với Thẩm Thiên Lý, bởi vậy ra tay không chút lưu tình, quyết tâm đem Tôn A Kiều đánh chết để lấy lòng đồ nhi.
Bất quá bây giờ cũng có thể coi như có thể ăn nói ở trước mặt đồ đệ, gọi người đem Tôn A Kiều đuổi ra khỏi phái sau đó liền chạy tới tiền thính, chỉ thấy Lý Đại Hỉ ngồi ở bên người Thẩm Thiên Lý, đôi môi hồng hồng quật cường khép chặt không mở miệng, một tay nắm chặt tay Thẩm Thiên Lý nhất quyết không buông ra, lão đầu nhi còn cho là đồ đệ mình đã treo, trong lòng đau đớn, suýt nữa ngất đi, hô thiên thưởng địa rồi xông vào trong.
Treo = thăng = bán trứng muối = die
Hô thiên hoán địa: Dậm chân kêu trời; kêu khóc om sòm; kêu trời kêu đất.
Chỉ thấy đồ nhi tuy rằng mặt như giấy vàng, nhưng ánh mắt vẫn đang mở to, thở gấp nói: “Ta còn chưa có chết đâu, ngươi khóc quá sớm đi.”
Lập tức lại lộn xộn một trận, nhưng Thẩm Thiên Lý cùng Lý Đại Hỉ nói cái gì cũng không chịu buông đối phương ra, đành phải an bài bọn chúng nằm chung một cái giường cùng dưỡng thương, tuy rằng Lý Đại Hỉ bị quăng ngã, dù không có chuyện gì, nhưng thân thể hắn bị tràng bệnh ở Dương Châu hư tổn, còn chưa nghỉ ngơi tốt lại gặp phải chuyện này, bởi vậy cũng phải tĩnh dưỡng.
Đợi lộn xộn xong rồi, mọi người liền hỏi rõ ngô sư phó sự tình, nguyên lai hắn ở thành Hàng Châu không gặp được Thẩm Thiên Lý, lại nhận được bồ câu đưa thư mật của Thanh Sơn phái nói Thẩm Thiên Lý bỗng nhiên lại trở về Bích Thanh Sơn, lão gia tử chỉ biết sự tình đã bại lộ, cũng vội vàng chạy về Vạn Cung Sơn, từ xa đã thấy đồ nhi đang ở trong trận, trong lòng hắn có tật, cũng không dám gặp đồ đệ, trong lòng đã nghĩ âm thầm giúp hắn một phen, bởi vậy sử dụng thuật độn thổ thật vất vả mới luyện ra hướng thập toàn trận mà đi, ai ngờ thuật độn thổ này thật là quá khó khăn, hắn ở trên mặt đất đi xuống sai hướng, lại nghẹn thở không được, nghĩ thầm, rằng vẫn là đi ra ngoài đã, mới vừa vỗ một chưởng nghểnh cổ thò cái đầu ra thở, lại đúng lúc Lý Đại Hỉ bị Tôn A Kiều đánh rơi xuống đây, như vậy tuy rằng lại đem ngô sư phó đẩy vào trong lòng đất, nhưng cũng bởi vậy mà cứu về một mạng của Lý Đại Hỉ.
Chính là này cũng làm khí nghẹn lại, cho nên Thẩm Thiên Lý mới không phát hiện hơi thở, thời điểm ngô sư phó chui được lên trên, lại đẩy hắn một cái mới đem dòng khí thuận lại, lúc này mới xem như sống lại.
Mọi người nghe xong một chuyện lỳ kỳ như vậy đều chỉ biết gật đầu, chưởng môn Thanh Sơn nhân tiện nói: “Xem ra là thiên ý đã an bài, ai, chúng ta cũng liền thuận theo tự nhiên đi, Thiên Lý dưỡng thương cho thật tốt, bên Hồng Y phái không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công đạo, chả thể trông cậy vào đám liên minh, việc này nói sao cũng không thể nuốt trôi, hừ hừ, dám ám toán lão bà của truyền nhân ưu tú nhất Thanh Sơn phái, lão thái bà người nhất định phải chết, còn có Hạm Phương nữ nhân kia, nhất định là nàng giựt dây tên sư phụ ngu ngốc, hừ hừ một người cũng không được buông tha.”
Thẩm Thiên Lý nhìn về phía chưởng môn sư bá còn có sư phụ các sư thúc bá đang hùng hổ khí thế phát lòi thệ son sắt, cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào? Các vị tiền bối Thanh Sơn phái lẽ nào đã quên? Ta chính là đệ tử bị trục xuất khỏi phái, hơn nữa sau khi vết thương tốt lên còn phải bị phế bỏ võ công, ân, danh hiệu truyền nhân ưu tú nhất Thanh Sơn phái này, về sau hẳn là nên chuyển cho người khác.”
Lời vừa thốt ra, đều làm các trưởng lão hoảng sợ, chưởng môn cười cười còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Thiên Lý đã lẩm bẩm: “Này rất tốt, ta cũng chưa từng nguyện ý làm cái truyền nhân bỏ đi này? Trong sơn trại đều có sẵn thức ăn dân dã, các ngươi phải đi húp gió thu, hàng năm còn phải cống nạp bạc vật tư, ha hả, như vậy rất tốt, tất cả đều là của ta. Đại Hỉ, vừa lúc vài ngày trước tên Vạn Nhận Sơn kia tặng ta hai cây nhân sâm đại tuyết ngàn năm, chờ lúc trở về đôn canh gà cho ngươi uống, a, thứ này rất bổ dưỡng đó.”
Đôn: hầm, chưng cách thuỷ.
Hắn vừa nói đến cây nhân sâm đại tuyết ngàn năm xong, chỉ thấy sư bá sư thúc kể cả sư phụ hắn đều giương lên ánh mắt lấp lánh đầy sao, Ngô sư phó vội vàng lôi kéo tay đồ đệ giận dữ hét: “Ai? Là ai dám đem đồ đệ bảo bối của ta trục xuất khỏi môn phái a? Còn muốn phế võ công hắn? Hừ hừ, không muốn sống có phải hay không? Chỉ cần là ta còn sống một ngày, các ngươi đừng nghĩ khi dễ đồ nhi bảo bối của ta.”
Lão gia tử nói xong lại khiêu rống lên nữa ngày, hoàn toàn quên mất là chính mình dùng kế điệu hổ ly sơn đem đồ đệ cấp lừa xuống núi, mới đưa đến hậu quả như vậy.
Điệu hổ li sơn: nhử hổ xa rừng, nhử địch ra xa căn cứ (tách kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu diệt)
Câu này quen quá rồi hen coi phim kiếm hiệp nghe hoài.
Mặt các trưởng lão bị hắn mắng lúc đỏ lúc trắng, cũng không có ai dám mở miệng chỉ trích, đùa sao, chuyện này xảy ra đột ngột, nếu không lung lạc cho tốt Thẩm Thiên Lý để cho hắn hồi tâm chuyển ý, như vậy càng không xong. Ai bảo đây là cái kỳ tài của Thanh Sơn phái trăm năm mới có một, vô luận thương trường hay quan trường đều phải dựa vào hắn, nếu đổi người khác lên thay thế, đám lão bất tử bọn họ nhất định phải đi húp gió phong qua ngày, huống chi còn có mấy món ăn dân dã, còn cả cây nhân sâm đại tuyết ngàn năm kia, lấy một gốc về đôn canh, già trẻ đều được ích lợi không nhỏ đâu.
Nhờ cái lý do này, tất cả mọi người mới tùy ý Ngô sư phụ giơ chân ở đây, chưởng môn còn ở một bên bồi cười hắc hắc nói: “Không có, tuyệt đối không có ai nói lời như thế, Thiên Lý ngươi nhất định là nghe nhầm, chúng ta chính là muốn gia tăng võ công của ngươi, cho nên mới cho ngươi xông vào trận, tuyệt đối không có ý tứ nào muốn đuổi ngươi khỏi môn phái, huống chi còn phế bỏ võ công? Đây không phải là thiên phương dạ đàm sao? Tuyệt đối không có khả năng a.”
Thiên phương dạ đàm: Đại ý là có ngày mà không có đêm. Chém đó =)))
Thẩm Thiên Lý lâm vào chán nản, nhìn xem nhìn xem, đây chính là sư phụ cùng các sư thúc sư bá của hắn, lời đã nói qua lại có thể lập tức đá rụng, so với phóng thí còn không bằng, hơn nữa này còn đều là chưởng môn trưởng lão chứ, không hề có chút ý thức về thân phận nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Nhìn về phía ba tên bạn tốt đang ngồi ở một góc thảnh thơi uống trà, sắc mặt mấy tên đó xem ra cũng không tốt lắm, Thẩm Thiên Lý liền biết mấy tên đó chắc cũng đang nhớ tới đám trưởng bối của mình, đúng vậy, hiện tại năm phái hắc ám ngoại trừ Hồng Y phái bọn họ không nắm rõ ra, còn lại đám lão giả của ba phái kia cũng đều cùng là cái đức hạnh này, thật không biết sư phụ của sư phụ bọn họ thu đồ đệ như thế nào.
“Trời còn chưa có tối, như thế nào ở đây lại nhiều sao như vậy.” Thẩm Thiên Lý hừ một tiếng, nhìn mấy ánh mắt tham lam phát ra lục quang, cố ý hỏi Lý Đại Hỉ, bất quá Lý Đại Hỉ làm sao biết được hắn nói cái gì, tò mò đi ra ngoài nhìn nhìn, xoay người nói với hắn: “Thẩm Thiên Lý, ngươi có phải hay không hồ đồ rồi? Này giữa ban ngày ban mặt như thế nào có sao? “
Ở đây Thẩm Thiên Lý troll mấy ông kia mà em Hỉ hông hỉu =)))
Thẩm Thiên Lý thở dài, biết ái nhân rất thành thật, nghĩ muốn trông cậy vào hắn phối hợp với mình hảo hảo nói móc một chút với đám lão giả này là không có khả năng, nói không chừng hắn còn có thể chỉ trích chính mình, hắn cũng không quên ái nhân có bao nhiêu tôn kính kính yêu nhị thúc hắn.
“Ngươi, ngươi đừng nói nữa.” Đầu Lý Đại Hỉ cơ hồ muốn chôn vào trong chân: “Ngươi... Ngươi đều nhớ rõ, làm gì... Còn muốn ta nói ra?”
Hắn tức giận lắp bắp hỏi, trí nhớ tên hỗn đản này như thế nào tốt như vậy? Những lời đó ngay cả mình cũng không có biện pháp nhớ chuẩn như vậy a, đúng vậy, đại khái là một chữ cũng không sai, chính mình ngay lúc đó thật là có nói như vậy.
“Đương nhiên là không giống, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói ra a, tình hình lúc đó hỗn loạn, ta căn bản không có thời gian cẩn thận thưởng thức, cùng bây giờ không giống, phong cảnh bên ngoài không tồi, không khí trong phòng cũng không tồi, chỉ có hai ngươi chúng ta, là lúc thích hợp để ta nông ngươi nông, ta đương nhiên muốn nghe, ngươi có biết ta chờ mấy câu nói đó bao lâu rồi không?”
Thẩm Thiên Lý túm Lý Đại Hỉ trốn ở dưới chăn ra, mặc dù là trong lúc bị thương, bất quá khí lực của hắn so với đối phương vẫn lớn hơn nhiều.
“Ta chưa nói, ta cái gì cũng chưa nói, ngươi... Ngươi nghe lầm.” Dưới tình thế cấp bách Lý Đại Hỉ bắt đầu xấu hổ: “Ngươi buông ta ra, ta cái gì cũng chưa nói, ta mới sẽ không nói mấy lời xấu hổ xấu hổ như vậy.”
Có 2 lần lặp lại hai từ “xấu hổ” không phải ta buồn ngủ mà wánh thêm đâu nguyên văn bản raw đó, ý tác giả là muốn nhấn mạnh cái sự xấu hổ của ẻm.
“Ta rõ ràng nghe được, Đại Hỉ, lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa thôi!” Thẩm Thiên Lý phát huy tinh thần tiểu cường chết không buông tay, không nghe được ái ngữ làm tâm hoa hắn nộ phóng quyết không cam lòng.
Tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng, nở gan nở ruột. Vui mừng đến nở hoa trong bụng =))))
“Buông tay, ta chưa nói, ta đã nói ta chưa hề nói qua, buông tay, a, ngươi này tên sắc lang, đừng...”
“Hắc hắc, ngươi cho là chơi xấu có thể cho qua sao? Lời đã nói qua sao có thể nói là chưa từng nói, huống chi ta đều nghe thấy được, thế nào, ngươi rốt cuộc có nói hay không? Không nói hay dùng phương thức khác bồi thường ta, dù sao miệng không muốn nói, còn có tác dụng khác. Không thể làm yêu, ta vẫn không thể thân ngươi sao?”
“Đừng... Đừng đừng... Đừng đừng ngô...”
Tên sắc lang này =v
Một chỗ xa xa cách cửa mười trượng, ba tên thanh niên mỗi người một vẻ nhưng đều thuộc loại suất đến thương thiên hại lý đang đứng dưới gốc đại thụ tiêu sái phe phẩy quạt giấy, lắc lư nữa ngày, Phượng Cửu Thiên đã không kiên nhẫn nổi, bĩu môi hét lên: “Không phải chứ, bất quá chỉ hôn môi thôi, đến bây giờ cũng chưa xong, quên đi, chúng ta đi uống trà trước, để lát nữa hẳn quay lại.” Đối với ý kiến của hắn, mấy người khác cũng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn, 1 trượng = 4,7 mét. Wiki
Mới vừa vừa ly khai gốc cây, bỗng nhiên một con chim hỉ thước phe phẩy đuôi ríu ra ríu rít bay xuống, chính xác dừng ở trên đầu vai Giang Bách Xuyên.
Người xưa cho rằng chim khách hay còn gọi là chim hỉ thước xuất hiện sẽ báo tin vui.
Cái này nhưng lại làm ba người trợn mắt há hốc mồm, chim hỉ thước chủ động tiếp cận người, đây là những điều đã từng nghe qua nhưng chưa từng thấy qua, cũng không phải điểu đã trải qua huấn luyện có thể nhận chủ. Phượng Cửu Thiên cùng Niếp Thập Phương sửng sốt nửa ngày, con mắt chim hỉ thước tròn tròn chuyển động một cái, tựa hồ đối với bộ dạng ngốc nghếch của bọn họ có chút kinh thường, tiếp theo liền vỗ cánh bay đi.
“Không phải đâu? Chim hỉ thước? Chim hỉ thước, đêm thất tịch...” Niếp Thập Phương nhìn về phía Giang Bách Xuyên vẫn còn đang ngốc lăng, bỗng nhiên cất tiếng cười như điên: “Ha ha ha, Bách Xuyên, bạn tốt của ta, xem ra ái nhân của ngươi sắp xuất hiện, nhưng ngàn vạn lần đừng ứng với lời Đại Hỉ ca nói, lại thua trong tay một cái thổ bao tử a.” Nói xong Phượng Cửu Thiên cũng theo hắn cùng nhau cất tiếng cười to.
Tiếng cười truyền ra rất xa rất xa, khoảng không xanh biếc trải dài vạn lý, lại một tình yêu truyền kỳ giữa thổ phỉ cùng thổ bao tử tại tinh không vạn lý hoan hỉ sắp tiếp diễn.< Hoàn >
Đêm thất tịch: Mồng bảy tháng bảy hàng năm, ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.
Tinh không vạn lý: Bầu trời quang đãng, trong xanh trải dài vạn dặm.
Cuối cùng cũng xong chính văn hu hu ~~~ Phiên ngoại chưa làm xong nên mọi người cắn đỡ cái này đi =((