[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm
Chương 2 :
Ngày đăng: 03:14 19/04/20
Ở nhà, Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi sốt ruột đến muốn điên, cũng không quản bệnh tật, Lý Nhị Thúc khoác thêm áo, một lòng thầm nghĩ đi cầu Hồ Nhị mặt rổ, ở trước mặt Thẩm Thiên Lí nói tốt vài câu, để y buông tha Lý Đại Hỉ. Ai ngờ bỗng dưng thấy hắn trở về, vui sướng không thể tả, nhưng vẫn lo lắng hắn đã xảy ra chuyện, ân cần hỏi han, Lý Đại Hỉ cười đáp: “Nhị Thúc, tên hỗn đản thổ phỉ không cưới Lan Hoa Nhi nhà chúng ta nữa.”
Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi nghe tin vui từ trên trời giáng xuống, vẫn không thể tin nổi, lôi kéo tay hắn hỏi: “Đại Hỉ, ngươi...... ngươi nói cái gì? Nhị Thúc...... nghe lầm chăng? Đám thổ phỉ kia, bọn họ đồng ý bỏ qua?”
Lý Đại Hỉ gật đầu: “Nhị Thúc, tên hỗn đản đó vốn đâu thích Lan Hoa Nhi, chính là bởi vì ngày hôm trước ta đây muốn đánh y, cho nên ghi hận, lấy Lan Hoa Nhi đến áp chế ta, vừa rồi ta đi tìm y, cùng y thương lượng, y đáp ứng sẽ không cưới Lan Hoa Nhi.”
Lý Nhị Thúc kích động đến rơi nước mắt, kéo tay hắn lắc lắc, nghẹn ngào nói: “Hảo, hảo, hảo hài tử, ân tình ngươi đối Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi, chúng ta cả đời cũng không quên. Đến, mau để Nhị Thúc nhìn xem, bọn họ đánh ngươi chỗ nào, trong nhà còn ít tiền, ta bảo Lan Hoa Nhi đến chỗ Lâm đại phu mua chút rượu thuốc về xoa, để lâu sẽ khó lành.” Nói xong cởi bỏ áo choàng bên ngoài của Lý Đại Hỉ xem xét thương thế.
“Nhị Thúc, bọn họ không đánh ta, chỉ bắt ta nói vài câu hạ mình, ngươi yên tâm đi.” Lý Đại Hỉ đương nhiên không đề cập tới chuyện bị buộc dập đầu, thấy vẻ mặt lão nhân vẫn lo lắng khôn xiết, đơn giản tự mình cởi quần áo, lộ ra thân thể màu mật ong gầy gò.
“Ngươi xem, thật sự không có thương tổn.” Hắn chân thành nói. Lan Hoa Nhi từ nhỏ cùng hắn lớn lên, thường xuyên nhìn thấy qua, huống hồ ở nông thôn cũng không có quy củ rườm rà, vì thế vội vàng cầm ngọn đèn đến soi kỹ, sau đó thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Cha, thật sự không có thương tổn, Đại Hỉ ca vận khí thật tốt.” Nói xong bỗng nhiên phát hiện cằm hắn tựa hồ đỏ một khối, vội di ngọn đèn tới gần, cả kinh kêu lên: “Đại Hỉ ca, cằm ngươi làm sao vậy? Sao đỏ ửng thế này, giống như bị ong mật đốt?”
Đại Hỉ cuống quít quay đầu, lảng tránh: “Không, không có gì, giờ là mùa thu, làm gì có ong mật a, ha ha ha, ta...... ta vừa nãy đi đường, cao hứng quá nên trượt té, cằm đập xuống đất, không có việc gì.” Hắn nói xong, Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi đều bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại, thổ phỉ tựa hồ không có khả năng chỉ đả cằm Đại Hỉ mà không đánh chỗ khác, hơn nữa, nếu thật sự bọn thổ phỉ đó làm, đâu chỉ đỏ một mảng thế này, có lẽ đã sớm trật khớp, bởi vậy cũng tin tưởng.
Ngày kế tiếp thật cũng bình an vô sự, Lý Đại Hỉ vẫn như cũ mỗi ngày lên núi đốn củi cắt cỏ, rảnh rỗi nhìn bó củi nhà mình càng ngày càng cao mà ngây ngô cười, nghĩ thầm năm nay mùa đông có đủ củi sưởi ấm, không lo bệnh suyễn của Nhị Thúc trở nặng, còn có thể bán một ít lấy tiền, mua thuốc cho Nhị Thúc, dược trị bệnh suyễn của Lâm đại phu vô cùng linh nghiệm nha, uống một thang liền khỏe, có điều giá hơi đắt, bất quá năm nay mùa màng thật tốt, đại khái có thể đủ tiền mua dược.
Hôm nay là ngày kết hôn của Đại Ngưu cùng thôn, Lý Đại Hỉ sáng sớm lên núi đốn củi, dự định xế trưa sẽ về, Đại Ngưu là hảo bằng hữu của hắn, chính mình đã đáp ứng cùng đi đón tân nương với người ta, đâu thể nuốt lời. Lúc về nhà thì thấy trên đầu giường gần lò sưởi bày một bộ quần áo mới tinh bằng vải thô màu xám, Lan Hoa Nhi cùng Nhị Thúc đã sớm qua bên nhà Đại Ngưu hỗ trợ, hắn vội vàng buông bó củi, đun một nồi nước ấm thống khoái xối từ đầu đến chân, thay bộ đồ mới, thần thanh khí sảng tiêu sái xuất môn, thẳng đến nhà Đại Ngưu mà đi.
Còn lại Lý Đại Hỉ trở mình đứng lên, luống cuống tay chân kéo lại quần áo bị xé mở, đáng tiếc quần áo trên người đã bị xé rách một mảng lớn, ngay cả sợi bông đều lộ ra, hai nút thắt cũng đứt rời, không sử dụng được nữa. Một hồi sau, phát hiện quần áo này tuyệt đối không thể mặc, hắn đau lòng đến suýt rơi nước mắt, một bên thì thào mắng, một bên chạy nhanh về nhà thay đổi một bộ đồ khác sạch sẽ.
Ra khỏi cửa, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, giúp đỡ đón tân nương coi như vô vọng, Lý Đại Hỉ thầm nghĩ Đại Ngưu chắc đang rủa thầm mình đây, bởi vậy không dám chậm chạp, ba chân bốn cẳng phóng như bay đến, quả nhiên tân nương cùng tân lang đang bái thiên địa.
Hắn trà trộn vào đám người xem náo nhiệt, lúc này đám trẻ con đã bắt đầu ồn ào, không biết đứa nào bỡn cợt đem mạng che của tân nương tử xốc lên, mọi người phát ra một tràng âm thanh tán thưởng, bởi vì tân nương tử này thực xinh đẹp, Lý Đại Hỉ trong lòng hâm mộ, tự nhủ không biết chính mình khi nào thì có thể lấy được một người vợ, tốt nhất có thể xinh đẹp giống vị tân nương tử này.
Đang lúc nghĩ ngợi, tân nương tử xấu hổ đã được đưa vào phòng hoa chúc, Đại Ngưu trở lại cùng một đám hảo hữu đùa giỡn, liếc mắt thấy hắn, vội vàng tiến lên, đấm nhẹ một quyền vào ngực hắn, lớn tiếng mắng: “Tiểu tử ngươi dám nuốt lời, đã hứa bồi ta đi tiếp tân nương, vậy mà bây giờ mới tới?
Lý Đại Hỉ nhức đầu, thầm nghĩ không biết nên giải thích như thế nào. Không thể nói bị vương bát cao tử nửa đường chặn lại, làm chuyện quái lạ gì đó mà chính hắn cũng không biết. Đang ậm ừ không biết nên như thế nào mở miệng, Lan Hoa Nhi đến gần, kinh ngạc kêu: “Di, Đại Hỉ ca, mặt ngươi làm sao vậy? Như thế nào có một khối xanh đen như thế, cùng ai đánh nhau?” Nghe nàng hô, Đại Ngưu cũng nhìn lại: “Ngươi tiểu tử này rất không biết cân nhắc, một ngày như hôm nay, tức giận cái gì mà không thể nhẫn nại, lại chạy tới cùng người ta đánh nhau?”
Lý Đại Hỉ ấp úng biện giải: “Không phải...... Không phải đánh nhau, phải..... là ở trên đường...... trượt chân ngã, ừ, là ngã.” Nghe xong Lan Hoa Nhi bĩu môi: “Ngã? Vậy còn quần áo mới đâu? Ta đặt ở đầu giường gần lò sưởi, ngươi không thấy sao? Lại mặc bộ này đi ra.”
Lý Đại Hỉ cúi thấp đầu, nói nhỏ: “Cũng không phải, quần áo mới...... cũng...... cũng bị rách.” Nói xong tất cả mọi người đều cười vang, xôn xao ồn ào. Tiểu tử này khẳng định là nhìn thấy cô nương nhà ai, ánh mắt chằm chằm nhìn người ta, dẫn đến đi đường không chú ý, mới có thể ngã thành như vậy. Cứ như thế, cuối cùng sự việc được che lấp, Lý Đại Hỉ nhẹ nhàng thở ra, tìm một vị trí ngồi xuống, cùng mấy tiểu tử ăn uống thả cửa.
Còn tiếp