Hán Thủy Đan Ưng

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:31 21/04/20


“A!! Cái gì?!” Chương Hi Ảnh liều mạng nháy mắt mấy cái, hắn hoài nghi câu mới nghe có phải thật là tiếng Hán hay không?!



Dạ Luật Diễm tức giận nhíu mày, lặp lại một lần nữa.



“Từ giờ trở đi ngươi chính là người của ta...... Xác thực mà nói, là nô lệ của ta.”



“Ta?! Nói giỡn hả! Ngươi cho dù có tuấn mỹ như thế nào, cũng đừng mơ tưởng!” Chương Hi Ảnh dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi quát lên. Dạ Luật Diễm ngạc nhiên, khó hiểu, lời mình vừa nói cùng với lời của hắn có cái gì liên quan với nhau hay không?!



Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, nô lệ không nghe lời thì y có phương pháp giáo huấn!!



Dạ Luật Diễm nâng tay giơ roi, không cần suy nghĩ quất vào phía sau lưng Chương Hi Ảnh!!!



“A a a ————” sau một trận kêu thảm, Chương Hi Ảnh gục trên mặt đất, vô lực rên rỉ, trên lưng hỏa hỏa lạt lạt truyền đến một trận đau đớn, đối thiếu niên này hảo cảm của hắn vừa mới bắt đầu một chút, lập tức đều đem thiêu đốt hầu như không còn. Hiện tại Chương Hi Ảnh, chỉ hận chính mình không cách gì đem tên kiêu ngạo mọi rợ này đạp xuống ngựa, hảo hảo trả một tiên chi cừu!! (tiên: là roi)



“Không cần kêu. Một roi kia của ta đúng mực, ngươi không chết được đâu............” Nhẫn nại nghe hắn kêu gào nửa ngày, Dạ Luật Diễm rốt cục chịu không nổi đã mở miệng. Kỳ quái, lũ Hán nhân này mặc dù nhược, nhưng thường thường cũng có chút cốt khí...... Bất quá tên này xem chừng một chút cũng không giống đi............



Dạ Luật Diễm có chút hối hận đã chọn Chương Hi Ảnh, nhưng lúc này lại đổi ý không được, y không chút khách khí dùng roi quấn lấy Chương Hi Ảnh đang hả họng thở dốc, kẹp vào bụng ngựa, cứ như vậy kéo Chương Hi Ảnh đứng lên chạy như điên!!!!



“Ngươi —— bạo lực ———— khụ khụ, dã, dã man!!! Oa ———— dừng, dừng lại!! Sẽ chết—— a..................” Không ngừng bị va chạm lung tung, khiến cho Chương Hi Ảnh vốn thiếu rèn luyện muốn mất đi nửa cái mạng, đợi cho Dạ Luật Diễm châm chước ghìm ngựa lại, hắn đã muốn chật vật chỉ còn lại có một hơi thở............



Ai —— tha đi một vòng lớn, hay là muốn ta chết a............ Chương Hi trước khi lâm vào hôn mê, cũng chỉ kịp nghĩ đến duy nhất câu oán giận này............



“Ào ————” cùng với thanh âm, một chậu nước trút xuống đầu Chương Hi Ảnh. Chương Hi Ảnh giật mình, chậm rãi mở to mắt. Bên cạnh Dạ Luật Diễm thấy thế, vô thanh vô tức thở dài nhẹ nhõm một cái.



“Đây là...... Na............”



“Thủy biên.”



“Đẹp quá............” Chương Hi Ảnh mở to hai mắt, trầm trồ thán phục bức tranh cảnh đẹp trước mắt! Lân quang lộng lẫy trãi rộng khắp mặt hồ, dưới ánh tà dương mặt nước chầm chậm lượn sóng, nước trong suốt thấy đáy, dư quang một tầng bao phủ, kéo dài như một cái đuôi sao chổi............ Giống như đặt mình trong chốn bồng lai tiên cảnh, nơi này khói lửa phàm trần tuyệt không thể chạm đến............



“Hồ này gọi là ‘ Liên Ảnh hồ ’, là nơi hoàng thất ngự dụng, người bình thường không có tư cách vào đây.” Thanh âm Dạ Luật Diễm nhẹ như gió thoảng, lại ý tứ nhắc nhở Chương Hi Ảnh tình cảnh hiện tại của hắn.



Chương Hi Ảnh bản tính tiểu nhân cố tình trỗi dậy, người ta càng ôn tồn hắn càng dũng cảm, nghe Dạ Luật Diễm nói chuyện mềm mỏng, hắn lại càng không sợ chết lên tiếng phản bác: “Cảnh đẹp của ông trời, dựa vào cái gì các ngươi chiếm làm của riêng?!!”



“...... Người như ngươi, cả đời cũng không xứng với nơi này............” Dạ Luật Diễm lạnh lùng trào phúng, nếu chính mình đã là kẻ mạnh, tất yếu sẽ không cùng loại kẻ yếu này so đo làm gì.



“Vậy ngươi mang ta đến nơi này để làm chi?! Để hạ nhục ta phải không?! Vậy chúc mừng ngươi đã làm được!!!” Chương Hi Ảnh hung hăng phun ra một ngụm oán khí, xoay người muốn rời đi, rồi lại nhìn quanh thấy bốn phương xa lạ mà ngây ngẩn cả người...... Hắn...... Có nơi nào để đi............



“Ngươi nếu đã là thế thân cho tên nô lệ đã chết của ta, phải hảo hảo hầu hạ ta —— chủ tử của ngươi.” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Luật Diễm từ sau truyền đến, đả kích Chương Hi Ảnh đang thật toàn tâm toàn ý lấy lại dũng khí: “Huống hồ, không có mệnh lệnh của ta, ngươi sớm bị đám hổ lang háu đói kia đem ăn sạch cả rồi. Có gan, ngươi bước đi đi.”



“Hừ.” Chương Hi Ảnh xoay người bước trở về: “Đại trượng phu co được dãn được!! Nói đi! Ngươi muốn ta làm gì?!”



Khóe môi nhẹ cong lên để lộ ra một cái cười mỉa, Dạ Luật Diễm hai tay nhanh nhẹn đem ngoại y cùng quần áo chính mình nhất tề cởi ra!!



“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!!!!!” Chương Hi Ảnh không dám tin vội lấy tay che ánh mắt, rồi lại tham lam hé hé hai ngón tay ra nhìn lén.



“Hầu hạ ta nhập dục (là tắm rửa a).” Dạ Luật Diễm không thể lý giải lý do gì khiến hắn kinh hoàng như vậy, nhưng vẫn trả lời.



“Cái gì?! Ở chỗ này?!!” Chương Hi Ảnh nhìn quanh quất: “Có người thấy thì làm sao bây giờ?!”



“Nơi này không có người khác.” Dạ Luật Diễm bắt đầu không kiên nhẫn, động thủ cởi bỏ kiện khố y cuối cùng, ngạo nghễ đứng thẳng trong nước, dáng người y thon gầy, mạnh mẽ mà hoàn mỹ.



“Ta không phải người thì là cái gì?!!!” Chương Hi Ảnh hít vào một hơi, nhưng không cách nào bình ổn được trái tim đang kinh hoàng của hắn!



“Ngươi không tính, ngươi là nô lệ của ta.” Dạ luật Diễm khoát một tầng nước trong vắt lên mái tóc đen mềm mại của chính mình, bọt nước theo đường nét duyên dáng trên cơ thể hắn trượt xuống, cảnh trí kia như có thêm ánh hoàng hôn phụ trợ, không phải là hấp dẫn bình thường, mà là phi thường hấp dẫn..................



Trừng mắt liếc Chương Hi Ảnh đang đứng chết cứng trên bờ một cái, Dạ Luật Diễm thấp giọng: “Nhìn cái gì?! Còn không lại đây hỗ trợ?!”
“......” Ở Túy Nguyệt hiên không nghĩ sẽ nhìn thấy người này, tuy tức giận nhưng Dạ Luật Diễm vẫn nhẫn nại hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?!”



“A!” Không nghĩ tới người bước vào chính là Dạ Luật Diễm! Chương Hi Ảnh vốn đã chuẩn bị tốt những gì để nói giờ toàn bộ nghẹn ở trong miệng, chỉ có thể ngây ngốc quay sang trừng mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Dạ Luật Diễm.



“Nói.” Lại là một câu thét hỏi khẩu khí sắc nhọn.



“Ta...... Ta là...... Đi nhầm cửa!!!” Cái khó ló cái khôn, Chương Hi Ảnh vừa nghĩ biện pháp đối phó vừa gấp gáp đứng lên: “Ta là tìm đến Di phi ôn chuyện...... Không nghĩ tới đi nhầm vào...... Ách...... Phòng của ngươi............” Cố ý nói sai như vậy, không biết Dạ Luật Diễm này có thể hay không thông minh nghe ra là hắn đang nói dối.



Quả nhiên, Dạ Luật Diễm không hề nghi ngờ gì: “Ngươi đi nhầm, bất quá ‘ Túy Nguyệt hiên’ này cũng không phải chỗ ở của ta.”



“Nga! Kia...... Ta đi ra ngoài...... Thực xin lỗi..................” Thấy thuận buồm xuôi gió Chương Hi Ảnh muốn mau chóng ly khai, lại bị âm thanh trầm thấp của Dạ Luật Diễm kéo lại!



“Chậm đã.”



“Còn, còn có việc gì sao......” Không dám quay đầu, Chương Hi Ảnh mặt đối đại môn ở trong lòng không ngừng cầu nguyện.........



“Di phi ở ‘ Tầm Hương viện ’, đừng tìm nhầm nữa.” Thấy Chương Hi Ảnh tựa hồ là hướng phía nam mà đi, sợ hắn tái đi nhầm đến ” Xạ Nhật các” của mình, Dạ Luật Diễm hảo tâm nhắc nhở.



“Đa tạ......” Thở phào nhẹ nhõm, Chương Hi Ảnh cũng cảm thấy thoải mái không ít, đang muốn quay đầu lại để nói lời cảm tạ, lại đột nhiên thấy Dạ Luật Diễm cầm lấy ấm trà, ở trong chén chính là “nước trà” do hắn đặc chế, không kịp suy nghĩ hét lên: “Dừng tay! Ngươi muốn làm gì!!!”



“......” Dạ Luật Diễm lần thứ hai tức giận trợn trắng mắt. Người Hán này thật sự có bệnh sao, hắn cầm chén trà không phải muốn uống trà chẳng lẽ muốn đi tưới hoa?!



Không quan tâm đến phản ứng của hắn, Dạ Luật Diễm vẫn chậm rãi đem chén trà tiến đến bên môi............



“A a a ————” dưới tình thế cấp bách, Chương Hi Ảnh bất chấp vội vã tiến lên, đoạt lấy chén trà trong tay Dạ Luật Diễm!!!



“......” Chính mình khi nào thì tôn nghiêm bị hạ thấp như vậy? Ngay cả một tên nô lệ mà cũng dám đối với y làm ra cái sự tình này?! con ngươi Dạ Luật Diễm nheo lại, cả người tản ra hàn khí nguy hiểm.



“Ngươi làm như vậy là có ý gì?”



“Ta...... Ách............” Mờ mịt nhìn chằm chằm chén trà đang nắm trong tay, cắn răng một cái, Chương Hi Ảnh liều mạng trả lời: “Ta khát nước, ngươi đem chén trà này ban cho ta đi!!!”



“...... Hừ.” Lười biếng cùng hắn chấp nhặt, Dạ Luật Diễm thuận tay cầm lấy ấm trà, chuẩn bị rót một chén khác cho mình............



“A a a ————” Chương Hi Ảnh thấy thế, lại quá sợ hãi kêu lên!



“...... Lại làm sao vậy?” Dạ Luật Diễm gân xanh nổi đầy trên trán, vẻ như muốn đem Chương Hi Ảnh mà bóp một phát cho chết.



Chương Hi Ảnh bi thảm mở to mắt nhìn ấm trà, cắn răng trả lời: “Ta rất khát...... Ngươi làm người tốt thì làm cho trót, cả ấm này đều cho ta luôn đi!”



“......” Khó hiểu nhìn Chương Hi Ảnh, Dạ Luật Diễm vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện đem ấm trà đã sắp tới miệng bỏ xuống!!!



“Điên.” Cuối cùng, Dạ Luật Diễm chỉ có thể phun ra câu kết luận này.



“Kia...... Ta...... Cáo từ............” Đầu Chương Hi Ảnh đã muốn bắt đầu quay cuồng, vừa ghi hận tổ tông nhà hắn như thế nào làm ra loại dược hiệu quả như vậy, hắn vừa nghĩ đến hướng chuồn...... Đáng tiếc, là lão tổ tông nhà hắn nhất định không lường trước được tộc nhân của mình lại ngốc đến mức tự đi uống dược này, không đợi Chương Hi Ảnh bước được hai bước, hai chân hắn đã mềm nhũn, té phịch trên mặt đất!!!



“Ngươi......” Dạ Luật Diễm bị Chương Hi Ảnh dọa kinh hách, vội vàng nhảy tới nâng hắn dậy, tay vừa chạm liền phát hiện thân thể Chương Hi Ảnh nóng như lửa!!



“Ngươi có khỏe không?” Dạ Luật Diễm nhìn thấy ánh mắt Chương Hi Ảnh đầy mê ly, hai gò má ửng đỏ, cảm thụ khí tức hắn này càng hỗn loạn phả lên cổ mình............



“Nóng......” Rên rỉ bắt lấy Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh thật không nghĩ tới dược này hiệu quả quả thật kinh người...........



“......” Sao y lại phải quan tâm đến một tên nô lệ như vậy...... Dạ Luật Diễm cũng không giải thích được, chỉ biết là y hiện tại không thể mặc kệ Chương Hi Ảnh...... Tuy biết hắn không xứng, Dạ Luật Diễm vẫn ôm Chương Hi Ảnh lên giường............



“......” Chương Hi Ảnh đã vô lực chống cự, để mặc ý thức mình bị dục vọng bao phủ, hắn thầm nghĩ tới một câu nói —— tự tạo nghiệt, không thể sống............