Hán Thủy Đan Ưng

Chương 4 :

Ngày đăng: 22:31 21/04/20


“Ân......” Chương Hi Ảnh lười biếng giãn khai thân thể cứng ngắc, từ trên giường ngồi dậy nửa người, đưa tay lên che bớt ánh dương quang. Dạ Luật Diễm ngủ bên cạnh vừa cảm giác được động tác của hắn cũng chậm rãi mở mắt ra, *** thần no đủ thản nhiên nói: “Sớm......”



Chương Hi Ảnh hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhún nhún vai, nhàn nhã trả lời: “Không còn sớm, đã qua giờ Thìn.”



“......” Dạ Luật Diễm đột ngột xoay người dựng dậy, đôi mi thanh tú nhăn tít thành hai đường: “Không tốt......” Y kinh hô một tiếng làm Chương Hi Ảnh nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”



“Ta hôm nay có việc diện thánh......” Dạ Luật Diễm vừa giải thích vừa nhanh nhẹn mặc quần áo vào, tiến nhanh tới bá đạo nắm lấy bao kiếm, rồi tựa vào một bên nâng cằm Chương Hi Ảnh, hung hăng cướp đoạt hai phiến môi.



Thuận theo đầu lưỡi trêu chọc của Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh tranh thủ thời giờ oa oa hỏi: “Ta ở nhà làm gì?”



“Chờ ta......” Dạ Luật Diễm không quay đầu lại lần nào, nhanh chóng rời đi: “Những việc khác đều tùy ý ngươi.”



“Đi thong thả ” Chương Hi Ảnh dương dương tự đắc, con ngươi thoáng hiện lên một tia quỷ dị......



Xem ra, hôm nay hắn nên tranh thủ thời gian mà đi làm chút chuyện đại sự............



Hoạt động tối hôm qua làm cho gân cốt hắn muốn rời ra, nhưng không biết có phải vì tâm tình đang lúc tốt cực kỳ hay không, Chương Hi Ảnh ngẩng cao đầu, phá lệ cười sáng lạn. Đẩy đại môn Xạ Nhật các bước ra, hắn thập phần lo lắng đi đến Tầm Hương viện! Ngày hôm qua Dạ Luật Diễm có nói, từ hôm nay trở đi vương phủ cũng chỉ còn lại một phi tử là hắn!



Nghênh ngang xông vào Tầm Hương viện, Chương Hi Ảnh đối Di phi đang đề phòng cung tay lại làm cái tư thế thỉnh: “Chúc mừng.”



“Cái gì?” Di phi lui về phía sau từng bước, chán ghét trả lời: “Từ sau khi ngươi tới đây, ta không có chuyện gì đáng để chút mừng.”



“Ngươi có thể quay về Trung Nguyên, còn không thật đáng mừng?” Chương Hi Ảnh tự tìm cho mình một vị trí thoải mái ngồi xuống, biểu tình cao ngạo nói không nên lời!



“...... Vì cái gì! Không có khả năng!” Di phi không thể tiếp thu xông lên nhéo áo Chương Hi Ảnh!



“Không có gì là không có khả năng hết...... Liền theo như lời ngươi, Dạ Luật Diễm bị ta mê hoặc đến thiên hôn địa ám, quyết định trừ ta ra ai y cũng từ bỏ ” Chương Hi Ảnh cao ngạo ngẩng đầu.



“...... Ngươi...... Quả thực............” Đến mắng cũng không thể mắng nên lời, Di phi chụp lấy bình hoa bên cạnh hung hăng ném về phía Chương Hi Ảnh, hắn sớm có chuẩn bị thong dong bắt lấy



“Ngẫm lại xem...... Ta là giúp ngươi nga không nên lấy oán trả ơn, cẩn thận bị Thiên Lôi đánh............”



“Thiên Lôi nếu muốn đánh, mục tiêu chính là ngươi!” Di phi mắng xong một hơi, vô hạn ủy khuất ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc lớn lên. Chương Hi Ảnh ánh mắt lóe ra một chút thương hại, nhàn nhàn giải thích: “Suy nghĩ một chút đi...... Cùng với ta ở tại chỗ này vĩnh viễn không chiếm được một cái ghé mắt của Dạ Luật Diễm, còn không bằng ngươi trở lại Trung Nguyên...... Bằng tư sắc của ngươi, lo gì không tìm thấy một lang quân như ý?!”



Lau nước mắt, kỳ thật trong lòng Di phi minh bạch những lời Chương Hi Ảnh nói không phải không có lý, trầm mặc hồi lâu, không cam lòng hỏi lại: “Ta nuốt thật không trôi! Rốt cuộc, ngươi có điểm nào hấp dẫn Diễm vương?!!”



“Nói không chừng Dạ Luật Diễm thích nam sắc đi ”



“Phi —— Diễm vương ôm qua không ít nữ nhân! Nam nhân cũng không phải chỉ có một mình ngươi!”



“......” Chương Hi Ảnh nhún vai tỏ vẻ không so đo, nhưng trong mắt có gì đó thoáng chớp qua rồi biến mất......



“Hay là...... Dạ Luật Diễm thích loại tư vị của người Hán............”



“Ta cũng là người Hán vậy a!” Di phi lớn tiếng hỏi lại, nước mắt không phải là vì không muốn xa rời, chỉ có không cam lòng. Ngay cả chính nàng ta cũng không thể thuyết phục mình. Dù sao, nàng đối Dạ Luật Diễm không có cảm tình mà chỉ có tranh đoạt danh lợi............



“Ngươi vì tranh thủ chiếm lấy tình cảm của y, dốc toàn tâm toàn lực học tập phong tục của bọn họ, nhưng ngươi lại hoàn toàn xem nhẹ, tính cách chân chính của riêng mình là tốt nhất......” Chương Hi Ảnh nhếch chân bắt chéo lên, làm vẻ mặt cao thâm chỉ điểm. Di phi cả người kịch chấn như vừa bừng tỉnh mộng, gian nan quay đầu đi.



Chương Hi Ảnh cũng không thúc giục nàng, chỉ đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, hắn cũng nói không rõ cảm xúc chính mình đang là cái dạng gì......



“Hảo......” Giống như vừa hạ một quyết định hết sức trọng đại, Di phi cũng không quay đầu lại từng chữ từng chữ nói: “Ngươi thắng, ta đi............”



“...... Vậy là tốt rồi. Thứ ta không tiễn............” Phủi phủi thứ bụi vốn không tồn tại trên y phục, Chương Hi Ảnh sung sướng nở nụ cười, nhẹ nhàng bước về phía mục tiêu tiếp theo —— Túy nguyệt hiên tiến đến!



Giải quyết xong một vấn đề chính mình thật sự là thông minh cái thế, ha hả——————



Chương Hi Ảnh tự đắc mãn ý, trong khoảnh khắc sắp xuất môn ma xui quỷ khiến lại đột nhiên quay đầu lại! Không biết kia có phải là đang che giấu chút tưởng niệm về cố hương, làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác buồn bã như một người thân sắp sửa rời đi:




“Tránh ra! Khi nào thì đến phiên ngươi tới quản ta!”



“Không được! Ngươi sẽ làm hỏng chuyện của chủ tử mất......”



“Bằng không thì ngươi có biện pháp gì! Ngươi đợi lâu như vậy không phải một chút thành quả đều không có!”



“......” Liêu nữ thực sự bị bức đến tắc nghẹn, nàng đầy tức giận thối lui đứng một bên, Hắc y nhân cũng không thèm liếc nàng một cái, xoay người đối Chương Hi Ảnh cẩn thận phân phó: “Ngươi nếu cùng Diễm vương hoan ái, hẳn là biết, phía sau thắt lưng hắn có một đồ hình......”



“Không chú ý qua......” Chương Hi Ảnh nuốt nước miếng, nhìn đối phương. Kỳ thật mỗi lần đều bị Dạ Luật Diễm làm cho dục tiên dục tử, đến thanh tỉnh còn không có khả năng, làm sao có thể nhìn cái gì nữa! =,,=



“Hừ! Cái kia không phải hình xăm bình thường, cho đến nay nó vẫn là một đồ án đỏ như máu......”



“Ngươi...... Muốn ta đem huyết đồ kia vẽ lại có phải không?” Chương Hi Ảnh cẩn thận nói ra suy đoán của mình.



“Hừ! Đồ án kia chúng ta xem qua cả trăm lần! Chả được tích sự gì!” Hắc y nhân cười lạnh đánh gảy Chương Hi Ảnh: “Ta là muốn ngươi mượn cơ hội hỏi hắn về chuyện của đồ án kia, cuối cùng hỏi đến, vật tạo nên đồ án đó, hiện tại ở đâu!!”



“Ân..... Vật gì vậy............”



“Ngươi không cần hỏi! Có thể nói...... Chính hắn sẽ nói cho ngươi............”



“Nhưng.....” Chương Hi Ảnh còn muốn tranh thủ thăm dò thêm vài chuyện, đột nhiên bị Hắc y nhân đánh gảy, gã liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, hạ giọng nói: “Diễm vương đã trở lại! Ta phải đi rồi! Ngươi có vấn đề gì thì đi tìm Vũ Nhu thương lượng đi!”



“Vũ Nhu?”



“Chính là ta.” Liêu nữ bị bỏ quên nãy giờ mới lên tiếng giải thích, Hắc y nhân nhân cơ hội thoắt cái đi mất............



“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đối mặt Vũ Nhu, Chương Hi Ảnh cảm thấy lo lắng giảm không ít, lớn tiếng quát hỏi. Vũ Nhu cười lạnh liếc hắn một cái, không nhanh không chậm trả lời: “Là người bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi. Đã hiểu chưa?”



“...... Đã hiểu............” Chương Hi Ảnh giận tái mặt, tự biết mình có nhiều lời cũng vô ích bèn mở cửa bước ra ngoài.



“Ngươi như thế nào lại đến Túy Nguyệt hiên?” Sắc mặt Dạ Luật Diễm đã khôi phục không ít, tự cảm thấy không có gì sơ hở, bắt đầu đi tìm Chương Hi Ảnh, nhìn thấy hậu viện Xạ Nhật các trống rỗng, không cần (phải) nghĩ ngợi liền chạy đến Túy Nguyệt hiên, quả nhiên không ngoài sở liệu, Chương Hi Ảnh thật sự ở trong này!



“Ta lại lạc đường......” Chương Hi Ảnh tuỳ tiện nói dối, thân thiết ôm lấy cánh tay Dạ Luật Diễm.



“Vì sao ngươi lại lạc đường? Ngươi chẳng lẽ không có làm quen chung quanh một chút......” Dạ Luật Diễm không nghi ngờ gì bắt đầu trách cứ, bị Chương Hi Ảnh dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán......



“Làm gì!” Chương Hi Ảnh đột ngột quan tâm p như vậy làm Dạ Luật Diễm có chút cảnh giác, y trừng mắt nhìn vẻ mặt Chương Hi Ảnh.



“Ngươi sắc mặt không tốt......” Lẳng lặng thu hồi cánh tay, Chương Hi Ảnh trấn an trả lời.



“Nói hưu nói vượn!” Dạ Luật Diễm vội vàng phủ định, vô thức nhích ra xa hắn một chút, Chương Hi Ảnh nhạy cảm như vậy làm y sợ! Y vốn tưởng rằng...... Ai cũng sẽ không nhìn ra............



“...... Diễm...... Ngươilừa không được ta............” Chương Hi Ảnh cười nhưng không vạch trần lời nói dối của y, chỉ nhẹ nhàng khuyên: “Bởi vì...... tầm mắt ta...... Vẫn luôn theo sát ngươi............”



“............”



Dạ Luật Diễm bá đạo ôm chầm lấy thắt lưng Chương Hi Ảnh, đá văng phiến môn Túy Nguyệt hiên, đối Vũ Nhu đang dại mặt ra nhìn mình quát một tiếng: “Đi ra ngoài!” Sau, liền đem Chương Hi Ảnh phóng thật mạnh trên giường, nhanh chóng xả khai quần áo hắn!



“......” Vũ Nhu định lên tiếng phản bác gì đó, đến cuối cùng vẫn là nuốt nước mắt, thuận ý ly khai............



Mặc cho Dạ Luật Diễm thô lỗ chà đạp thân thể của mình, Chương Hi Ảnh một bên dâng lên cảm giác yêu thương, một bên hôn lên mái tóc dài của y: “Tính tình ngươi như vậy...... Dễ dàng gây thù hằn nga............” Hắn thở dài buông thả mình......



=====



Sao hai anh này yêu mà không chịu thừa nhận nhỉ? Haizzzz!