Hán Thủy Đan Ưng

Chương 6 : Vĩ thanh

Ngày đăng: 22:31 21/04/20


“......” Dạ Luật Diễm hiên ngang ngẩng cao đầu đón nhận cái chết sắp đến, Không biết vì sao lúc này có một đạo kình phong từ xa vọng đến, một cảm giác mạc danh kỳ diệu làm y phải hé mắt ra nhìn…



Tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này không ai có cơ hội cứu Dạ Luật Diễm, hết thảy đều không còn kịp nữa rồi! Nhưng chỉ trừ phi......



“!” Xa xa thoáng nhìn phía trước một con tuấn mã chạy vội tới, Tuy rằng bụi bậm mờ mịt che lấp cả không trung, nhưng Dạ Luật Diễm trực giác vẫn cảm thấy người tới không ai khác chính là người làm cho y hận cũng không phải, yêu cũng không phải—— Chương Hi Ảnh!!!!



Dạ Luật Diễm triển khai khinh công dễ dàng trượt ra khỏi lưỡi đao! Có thể cứu y chỉ có chính hắn mà thôi! Trên lưng ngựa đã sớm chứng kiến tất cả. Chương Hi Ảnh thở hổn hển, ở trong lòng đem Dạ Luật Diễm mắng chửi một trận từ đầu đến chân. Nam nhân này quá tin tưởng bản thân mình đi. Y như thế nào có thể khinh địch, coi thường tính mạng mình như vậy?! Y là muốn mình cả đời lương tâm bất an hay sao? Bất quá mình nửa đường mới thay đổi chủ ý……không giữ vững được lập trường còn có lòng dạ nào so đo………………….



“......” Lẽ ra có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lẽ ra theo đạo lý mình hẳn là nên trách cứ hắn rất nhiều...... Nhưng vào lúc thân ảnh thon gầy kia đuổi tới bên người, Dạ Luật Diễm chỉ còn nghĩ đến duy nhất một chuyện phải làm, đó là dang rộng vòng tay............



“......” Chính mình theo lẽ cần phải có một lời giải thích, hoặc là trước hết phải chậm lại...... Nhưng vào lúc vòng tay quen thuộc kia một lần nữa vì chính mình rộng mở, Chương Hi Ảnh chỉ có thuận theo bản năng, lao vào nơi ấm áp............



“Ngươi đã đến rồi......” Dạ Luật Diễm nháy mắt tìm về tất cả tự tin, ngữ khí quả quyết, thậm chí làm cho người ta hoài nghi y chưa từng lẩn tránh!



“Ta đến đây......” Chớp mắt vứt bỏ tất cả những hy vọng giờ đã trở thành xa vời, Chương Hi Ảnh trong lời nói bình thản đến nỗi khiến người ta hoài nghi hắn chưa từng mang ý định chạy trốn!



Không ai nói hắn trở về quá muộn, cũng không có ai trách cứ Dạ Luật Diễm tại sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn.



Chương Hi Ảnh đã trở lại, một khi đã trở lại liền chứng minh hắn đã lựa chọn dứt khoát............



“Ta cảm thấy. Ngươi là hẳn là nên đi............” Hồi lâu, âm thanh Dạ Luật Diễm vang lên vọng vào khoảng không xanh thăm thẳm, ánh mắt ôn nhu tràn đầy mị lực có thể khuất phục bất cứ kẻ nào. Chương Hi Ảnh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào đôi con ngươi sâu hút trước mặt, đôi mắt trong suốt của hắn cũng lấp lánh, nhưng không phải lệ quang............



“Chim chóc nếu nhốt lâu trong ***g sắt, đã muốn quên cảm giác bay lượn...... Cho nên, chỉ có tiếp tục ở trong ***g!”




“Cái gì?” Cúi đầu, Dạ Luật Diễm có điểm mê hoặc hỏi.



“Nơi mà ta muốn sống cả đời...... Ta đã tìm thấy trước ngươi rồi.”



“Ở nơi nào?”



“......” Đáp án gì cũng không có, Dạ Luật Diễm chỉ cảm thấy Chương Hi Ảnh dựa dính vào trong lòng ngực mình............



-Hoàn rồi ^^-



tung bông, tung bông



Cuối cùng ta cũng làm xong bộ này. Tuy cái kết cũng làm ta hơi bất ngờ.



Xúc động không nói nên lời



Các tình yêu của ta, cho ta một tràng pháo tay cổ vũ đi nào.



Đi vào đây nhớ để lại…chiếc ‘dép’ làm kỉ niệm nhé.



Cầm khăn tay vẫy vẫy